- Cậu đang nói cái gì vậy, Hoắc Kiến Trương? Tôi có nghe nhầm hay không?
Ba giờ trước, tại quân đội chính phủ cấp cao quốc gia...
Hoắc Kiến Trương ăn mặc tương đối giản dị với bộ đồ thể thao rộng rãi, giày Buscemi 100 MM Diamond ôm trọn bàn chân cứng cáp, mái tóc để bồng, không vuốt keo tạo nếp như thường ngày.
Ngồi đối diện anh là Tổng cục chỉ huy cấp cao Quân Dư Sinh, ông đã ngoài năm mươi tuổi, trên vai đính một rải quân hàm.
Đột ngột, Hoắc Kiến Trường lù lù đến đây, đem trả lại quân phục và các hàm vị, chỉ nói đúng một câu duy nhất:
- Tôi xin từ chức, rút lui khỏi hàng ngũ quân đội!
Quân Dư Sinh không dám tin vào những gì chính tại mình nghe thấy, trợn tròn mắt hỏi lại anh lần nữa:
- Tuổi trẻ các cậu, để đạt đến bậc hàm cao cấp này rất rất hiếm có.
Cậu là người đầu tiên trong hơn ba mươi năm chiêu binh khiến tôi phải ngạc nhiên và kính trọng.
Hoắc Kiến Trương, có thể nói cho tôi biết, lý do gì khiến cậu từ bỏ?
Hoắc Kiến Trương xin rút khỏi quân đội, đây là một điều thật đáng tiếc.
Mặc dù tính cách của anh nóng nảy, làm việc theo cảm tính, thế nhưng đứng trên phương diện bày mưu tính trận, Hoắc Kiến Trương lại là một nhân tài hiếm có.
Anh đánh mắt ra phía xa xăm, nhìn các quân sĩ mới nhập đang hăng say tập luyện, phút chốc lại nhớ về bản thân của mình năm năm về trước cũng đã nỗ lực giống như họ đến thế nào.
Nhưng mà...
- Tôi không xứng
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/tu-nhan-xinh-dep-cua-thua-tuong/1187990/chuong-35.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.