Từ Văn Uyên đúng hẹn đi tới địa điểm ước định, chờ hắn tới thì Sở Thiếu Hoa đã ngồi ở đó đợi được một thời gian.
Nhìn thấy Từ Văn Uyên, Sở Thiếu Hoa lộ ra nụ cười nhạt với má lúm đồng tiền: “Đã lâu không gặp, Văn Uyên.”
Từ Văn Uyên trên mặt cũng có cười, chẳng qua so với trước kia có vẻ hờ hững lạnh nhạt hơn, sau khi hắn ngồi xuống trực tiếp nói rõ: “Hiện tại cậu có thể gọi tôi là Từ Văn Uyên hoặc là Từ tiên sinh.”
Sở Thiếu Hoa khiêu khiêu mi: “Anh thật sự là vô tình, chơi đùa xong liền trở mặt.”
“Cậu hiểu được là tốt rồi.” Từ Văn Uyên cho tới bây giờ đều không phủ nhận chuyện này.
“Vậy anh vì sao phải hẹn tôi ra đây?”
“Tôi hi vọng cậu không cần tiếp tục gọi điện cho Nhất Minh nữa, thậm chí không cần cùng y có bất kỳ liên hệ gì.” Đã không có quan hệ, Từ Văn Uyên nói thẳng, ngay cả lời dạo đầu đều giảm đi.
“Anh lấy thân phận gì mà nói với tôi lời này.” Sở Thiếu Hoa liếc mắt nhìn hắn.
“Tình nhân của y.”
“Anh dự định để y làm tình nhân bao lâu?”
Từ Văn Uyên cười một chút, còn thật sự trả lời: “Tôi có thể sống bao lâu thì chính là bấy lâu.”
Sở Thiếu Hoa kinh ngạc nhìn hắn, sau đó đem hắn từ trên xuống dưới nhìn một lượt, xác thực người trước mặt chính là Từ Văn Uyên mà cậu nhận thức mới thôi.
“Anh là nghiêm túc?”
“Ở loại vấn đề này, tôi sẽ không hay nói giỡn.”
Sở Thiếu Hoa lâm vào trầm mặc, bọn họ trong
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/tu-nhan-hoa-vien/192839/chuong-9.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.