74.
Buổi tối, Hứa Tri Hiểu nằm ở trên giường, nhắm mắt nghỉ ngơi. Cả người đều mệt mỏi, không có tinh thần gì.
Vương Khiên gõ cửa đi vào, bưng một ly nước ấm, “Nước đặt trên bàn, cậu nhớ uống lúc còn nóng.”
Hứa Tri Hiểu mở mắt ra, uể oải gật gật đầu, “Thật cảm ơn đàn anh.”
Vương Khiên không lập tức ra ngoài, đứng ở cuối giường cậu, nhìn cậu, ánh mắt thâm trầm mà ôn hòa, “Đầu còn đau?”
“Tốt hơn nãy nhiều rồi.” Hứa Tri Hiểu ăn ngay nói thật, “Mà chắc còn phải đau thêm một lúc.”
Vương Khiên đứng tại chỗ, vẫn chưa rời đi, trái lại trực tiếp ngồi xuống ở cuối giường cậu, nói: “Tôi giúp cậu mát xa.”
Hả!
Hứa Tri Hiểu vốn còn mông lung buồn ngủ đều bị câu nói này dọa về.
Cậu nhấc người lên, trợn mắt há miệng nhìn phía Vương Khiên, chỉ thấy đối phương như không có chuyện gì xảy ra mà giơ tay ra với cậu, “Đưa gối qua đây.”
“Không, không cần đâu đàn anh…”
“Đưa qua.”
“…”
Hứa Tri Hiểu đưa gối qua, động tác vô cùng chậm chạp, mang theo cứng ngắc rõ ràng.
Vương Khiên đặt gối trên đầu gối, vỗ vỗ, sau đó dùng cằm ra hiệu, “Lại đây nằm.”
Hứa Tri Hiểu hít vào một ngụm khí lạnh, trong lòng bùng nổ một chuỗi lớn thô tục hiếm thấy, sau đó, nửa đau khổ nửa hưởng thụ chậm rãi nhích tới.
Cậu nằm trên đùi Vương Khiên…
Đây tuyệt đối không thể nào là sự thật…
Rất nhanh, ngón tay thô ráp thuộc về đàn ông
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/tu-nhan-hi-su/2353872/chuong-17.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.