Tư tế nhỏ cứ có cảm giác như mình đã quên mất điều gì đó.
Em không nhớ lần trước mình quay về từ vũ hội thế nào, chỉ nhớ em tỉnh dậy đúng lúc mặt trời ló rạng, cửa sổ dẫn ra ban công chưa khép, làn gió khẽ thổi màn lụa trắng bay bay.
Hôm nay là ngày tế thần, Thần Điện hiếm khi cho nghỉ học.
Thậm chí em có thể nghe tiếng những tín đồ nhỏ tuổi vui đùa ầm ĩ trong vườn hoa cổ kính, tiếng cười vọng vào phòng em.
Còn em ngồi trên đệm chăn mềm mại, nhìn bộ quần áo ngủ trắng tinh tươm trên người, buồn bã trống vắng mà khẽ vuốt ngón tay.
Tuy bình thường em vẫn hay mang những món trang sức thuộc về tư tế, nhưng em chưa đeo nhẫn bao giờ.
Em còn nghiêm túc nói với Đại pháp sư rằng, chỉ có những tiểu thư quý tộc xinh đẹp mới đeo nhẫn mà thôi, em sắp trở thành một người đàn ông trưởng thành rồi, không nên đeo thứ đó.
Nhưng trong buổi sáng ấm áp hôm nay.
Em vươn ngón tay mảnh khảnh lên trước những tia nắng mặt trời – sao cứ có cảm giác, nơi này lẽ ra phải có một chiếc nhẫn mới đúng.
Một chiếc nhẫn không bắt mắt, nó tao nhã và giản dị vô cùng, tinh tế ngự trên ngón tay em.
Có lẽ do ánh nắng buổi sớm quá chói mắt, nên chẳng hiểu sao tư tế nhỏ lại phát hiện nước mắt mình đang chảy dài.
Rõ ràng chẳng có chuyện gì xảy ra, hôm nay chỉ là một ngày tế thần bình thường đáng được ăn mừng mà thôi.
Em lại đột nhiên nghẹn ngào
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/tu-nhan-cua-tu-te/170497/chuong-14.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.