Thời điểm Lăng Tranh từ trong phòng tắm Tần Vanh đi ra đã đổi một thân trang phục hưu nhàn, tóc còn nhỏ giọt. 
– Ngươi không có quần ngắn sao? – hắn vừa chà tóc vừa hỏi. Tần Vanh nhìn so với hắn không cao hơn bao nhiêu, quần cư nhiên so với hắn dư ra một khúc, người chân dài thật sự là đáng giận. 
[Ape: lau nước mắttúm quần Lăng ca Em hiểu, em hiểu mà~~~ Rất đáng giận!!! =)) ] 
Tần Vanh nhìn hắn xắn ống quần. 
– Thật xin lỗi, ta không quen mặc quần bảy phân. 
[Ape: thực sự, thực sự rất đáng hận!!!! Lăng ca, dao đây, chặt giò tên kia ngắn lại bảy phân cho em!!!] 
Lăng Tranh hối hận, hắn quả nhiên không nên lắm miệng. 
– Huấn luyện hôm nay còn chưa chấm dứt đâu, nằm xuống gập bụng, hít đất mỗi thứ năm mươi lần, ta giúp ngươi đếm. 
Động tác trên tay Lăng Tranh cứng lại. 
– Ngươi không nói đùa đi? 
– Ngươi xem bộ dạng của ta giống đang nói đùa sao? – Tần Vanh nghiêm mặt nói. 
Dù sao y chính là muốn ép buộc Lăng Tranh mệt đến không về được mà phải ngủ lại đây. 
– Ta mệt, không làm. – Lăng Tranh cự tuyệt. 
– Chứng, nhận, cảnh, viên. 
Lăng Tranh: “……” 
– Ta cực kỳ hối hận. – Lăng Tranh vừa làm vừa nói – Lúc trước hoài nghi ngươi, ta không nên cố kỵ thân phận của ngươi, trực tiếp xin lệnh điều tra rồi đem giày của ngươi làm bằng chứng. 
– Khi đó giày của ta không có bị lấy sai, ngươi sẽ phát 
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/tu-nhan-canh-khuyen/2357156/chuong-11-2.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.