Lăng Tranh tiến lên một bước, đem chứng nhận cảnh viên cùng súng lấy ra đặt lên bàn rồi lui về vị trí cũ.
Trần cảnh trưởng chỉ vào hai thứ đó.
- Đừng hỏi khi nào ta cho ngươi phục chức. Hai thứ này chỉ được một người lấy đi từ ta, đó chính là Tần Vanh. Ngươi muốn lấy mà hắn không tha thứ thì về sau không cần quay trở lại!
Tất cả mọi người trong cảnh cục nhìn Lăng Tranh mặt mày xám như tro đi ra cửa lớn, không ai dám tiến lại hỏi han.
Tiểu Trương không phải không lo lắng, đề nghị.
- Có muốn ta đi van cầu Tần cảnh không?
- Tần cảnh? Hắn hôm nay hắn không có trong cục – nữ văn viên nói.
- Đi đâu?
- Không rõ.
Lăng Tranh bước đi không mục tiêu, đi tới đi lui thì phát hiện cảnh tượng chung quanh thật quen mắt. Nghiêm túc nhìn lại mới phát hiện chính mình nhưng lại vô thức đi đến ngay dưới nhà trọ ngày hôm đó phát sinh án mạng bất ngờ.
- Được rồi, ta đại khái đã hiểu - Tần Vanh đi vài bước thong thả đến bên giường – Ngươi vừa rồi nói, nạn nhân từ đâu ngã xuống?
- Nơi này – Lăng Tranh chỉ vào dưới chân.
Tần Vanh nâng tay đè lại bả vai Lăng Tranh, thân thể Lăng Tranh đối với đối phương tự động sinh ra ký ức, đụng chạm đơn giản như thế lại khiến hắn khẩn trương không thôi.
- Ngươi làm cái gì? – trong âm thanh của hắn tràn ngập đề phòng cùng bất an.
- Ta nhớ rõ ngươi từng nói, ngươi tương đối am hiểu tâm lý người bị hại để tìm ra chứng cớ, ta vừa vặn lại tương phản.
Lăng Tranh khẩn trương theo dõi hắn.
Tần Vanh khóe miệng cong lên.
- Nếu không ngại thì phối hợp với ta một chút?
Tay y dùng chút lực, Lăng Tranh trước mặt hắn quỳ xuống, trong tầm nhìn của hắn thấy đôi giày da đen bóng kia thì lùi về sau một bước, tiếp đến chủ nhân đôi giày da kia ung dung ngồi xuống giường.
Lăng Tranh không biết trong hồ lô* y có cái gì, bất quá vẫn nghe theo mệnh lệnh của y, hai tay chắp sau lưng ngã xuống tại chỗ. Người tuy ngã xuống nhưng ánh mắt trừng lớn, nhìn chăm chú nhất cử nhất động của Tần Vanh.
[*ý là không biết Tần ca sẽ giở trò mèo gì, sợ bị ăn lần 2 =)))) ]
Ngay lúc hắn ngã xuống, thần tình Tần Vanh nháy mắt thay đổi, biểu tình giống như có chút ngạc nhiên, tiến lên một bước, dùng mũi chân đá đá người kia. Thấy Lăng Tranh không hề phản ứng, Tần Vanh quỳ một gối xuống, một bàn tay đè lại cánh tay hắn, tựa hồ đang xem xét hắn đến cùng là làm sao.
Lăng Tranh dõi theo y, chỉ thấy tay trái vuốt tay phải hắn, làm một động tác kỳ quái*, ngay sau đó tay phải đi đến dưới mũi của hắn. Lăng Tranh theo bản năng ngừng hô hấp. Cuối cùng hai ngón tay áp lên động mạch chủ ở cổ, thẳng đến luc này mới xác nhận người kia đã hoàn toàn tử vong.
Tần Vanh cọ một tiếng đứng lên, từ trong túi áo lấy ra một thứ, trên tay y lại không có thứ gì nhưng Lăng Tranh nhìn động tác của y liền hiểu y lấy ra điện thoại di động.
Nhưng động tác liên tục kia không lâu lắm, trên di động điểm vài cái rồi tựa hồ ý thức được điều gì đó, đến cuối cùng không có ấn nút quay số mà chậm rãi cất điện thoại về.
Chăm chú nhìn ‘thi thể’ trong chốc lát, Tần Vanh đột nhiên sải bước đi tới đi lui trong phòng. Thần tình của y đều thay đổi, mới vừa kinh ngạc, thất thố trở nên lạnh lùng quyết đoán, y không ngừng làm cùng một động tác. Lăng Tranh rốt cuộc cũng hiểu y đang quét dọn hiện trường.
Y làm ra một động tác, là cúi người cởi bỏ thứ trói trên cổ tay Lăng Tranh. Vì y diễn rất chân thật nên Lăng Tranh thật sự cảm giác trong nháy mắt cổ tay giống như đã bị trói.
Thanh lý xong hiện trường, Tần Vanh đứng ở giữa phòng xem xét, lạnh lùng nhìn một vòng, ánh mắt xẹt qua Lăng Tranh làm hắn không tự chủ mà run rẩy. Cuối cùng tầm mắt y lướt qua Lăng Tranh, rơi vào đống vật tùy thân cạnh người chết.
Tần Vanh vòng ra sau Lăng Tranh mà đi, Lăng Tranh muốn xác chết vùng dậy ngồi dậy, muốn nhìn xem y cuối cùng là muốn làm cái gì.
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải. Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]