Lăng Tranh mơ thấy một giấc mơ thật dài, trong mơ xuất hiện một người, hắn cũng không biết đây là mộng đẹp hay là ác mộng nữa. Khi hắn rốt cuộc cũng từ giấc mơ đi ra, mở mắt liền nhìn thấy tràn nhà xa lạ. 
Hắn bất động phát ngốc vài giây, từ cổ tay, eo cũng phía sau đau đớn vô cùng khiến hắn nhận ra, giờ phút này đã không còn là nằm mơ nữa. Ký ức đêm như nước tràn bờ vọt đến, hắn hung hăng xoay đi, một khuôn mặt nam nhân anh tuấn đang nằm ngủ ngay bên hắn. 
Trong mơ ngủ, Tần Vanh cảm nhận được có thứ gì đó băng lãnh chạm vào mi tâm mình, y chậm rãi mở mắt, đập vào mắt y chính là khuôn mặt phẫn nộ cực điểm của Lăng Tranh. 
– Ngươi làm cái gì?- nhìn thấy tay đối phương bị thương, lạnh lùng hỏi. 
Y nói tựa hồ như muốn khống chế Lăng Tranh đang muốn đem còng mở ra, tay trái Lăng Tranh dùng chút lực, mở ra khóa an toàn. 
Lăng Tranh nhìn y như hận không thể đem y ăn tươi nuốt sống, hắn không chịu được khống chế mà thở hổn hển, tay phải bị thương kịch liệt run rẩy, cuối cùng bất đắc dĩ đành phải dùng đến tay trái. Nhưng rất nhanh hai tay liền phát run, họng súng nơi mi tâm đối phương lúc ẩn lúc hiện. 
Tần Vanh trấn định Lăng Tranh. 
– Ta không rõ. 
Lăng Tranh mơ thấy một giấc mơ thật dài, trong mơ xuất hiện một người, hắn cũng không biết đây là mộng đẹp hay là ác mộng nữa. Khi hắn rốt cuộc 
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/tu-nhan-canh-khuyen/2357140/chuong-7-2.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.