Con gái Trần Cương học tiểu học Hồ Sóc. Ban đêm, sân trường lãnh lãnh thanh thanh, không một bóng người. 
Cửa trường học sớm đóng chặt. Lăng Tranh hướng bảo vệ trường đưa ra thẻ cảnh sát. 
– Đã có đồng sự của ngươi ghé qua, không tìm được người, đã đến nơi khác rồi. – bảo vệ mở cửa nhỏ, nói với Lăng Tranh – Bây giờ bên trong chỉ còn một người. 
Lăng Tranh trực giác dấy lên sự cảnh giác. 
– Là người nào? 
– Thực cao, ai, chính là người thường lên TV… Nha? Ngươi chạy đi đâu? 
Lăng Tranh vừa chạy vừa bấm điện thoại, mỗi lần đều truyền đến âm thanh của hệ thống, vô luận gọi bao nhiêu lần cũng mang kết quả tương tự. 
Hắn một hơi chạy đến sân thể dục, nhìn chung quanh, trống trải như thế, cũng chỉ nghe thấy tiếng mình thở dốc. 
Lăng Tranh nhắm mắt lại, liều mạng nghĩ, dùng sức tưởng tượng. Nếu hắn là hài tử kia, hắn sẽ đi đâu? Sẽ bị người ta đưa đến nơi nào? 
Linh quang vừa hiện, hắn mở mắt, liền hướng đến sân thượng. Vừa chạy lên mái nhà liền nghe thấy tiếng nhạc. Cúi đầu, dĩ nhiên là điện thoại trong tay đã kết nối được, nhưng âm thanh không phải ở nơi này, là từ cửa truyền đến. 
– Quả nhiên là ngươi! – Lăng Tranh ‘ầm’ một tiếng đá văng cánh cửa, hai tay đặt bên hông. 
– Hư…. – chỉ thấy Tần Vanh đứng đó, hướng hắn thủ thế. 
Lăng Tranh không rút súng ra, vẫn duy trì tư thế cảnh giác, thấp giọng hỏi. 
– Người đâu? 
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/tu-nhan-canh-khuyen/2357131/chuong-5-2.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.