Lời nói của Phùng Mộ Huân một lần nữa khích lệ tinh thần Vu Sính Đình. Cô nghĩ thầm, nếu đã kiên trì bên Hứa Diễn Thần lâu như vậy rồi thì đâu cần để ý đến mấy khúc mắc nhỏ. Sau lúc Quan Hân Nhiên nghe điện thoại hộ Hứa Diễn Thần, anh ta cũng chưa gọi lại cho Vu Sính Đình.
Trước đây, khi hai người cãi nhau, dù đúng hay sai thì cũng đều là Hứa Diễn Thần cúi đầu nhận lỗi. Hôm nay, Vu Sính Đình cảm thấy mình nên chủ động một lần.
Cô gọi vào số của anh ta, một lúc lâu sau, Hứa Diễn Thần mới nghe máy.
“Sao chỗ anh yên tĩnh thế?”
Hứa Diễn Thần hạ giọng nói: “Anh đang ở bệnh viện, Hân Nhiên đổ bệnh.”
“Có nghiêm trọng không?”
“Vừa mổ xong, bị viêm ruột thừa.” Nói câu này, giọng Hứa Diễn Thần lại thấp hơn.
Hứa Diễn Thần thờ ơ đáp lời cô, đúng lúc bác sĩ ra khỏi phòng bệnh, gọi anh ta một tiếng. Hứa Diễn Thần lạnh nhạt nói với Vu Sính Đình: “Nếu em không có chuyện gì thì anh cúp máy trước đây.”
Không đợi Vu Sính Đình nói thêm, Hứa Diễn Thần đã tắt điện thoại. Vu Sính Đình nắm chặt điện thoại trong tay, bật cười khe khẽ một cách khó hiểu. Vừa rồi, trong điện thoại, cô có thể nghe ra giọng điệu thờ ơ của Hứa Diễn Thần, gần như chỉ là trả lời cho có lệ. Cô nghĩ, mối tình cảm này bắt đầu thay đổi từ khi nào, để khi cô muốn tiến thêm một bước, thì đối phương lại lùi về một bước.
Quả nhiên, chuyện cô
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/tu-nguyen/1925068/chuong-15.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.