Buổi tối, Liêu Hải Lâm từ đoàn ca múa về là lại bận rộn với chuyện đám cưới của Vu Sính Đình. Cuối tuần, người tổ chức hôn lễ của phía khách sạn liên lạc với bà để bàn bạc việc bài trí khung cảnh ra sao. Công việc bận rộn khiến bà chẳng để ý đến Vu Sính Đình nữa. Đôi lúc, cô muốn chủ động nói chuyện hoãn đám cưới lại với Liêu Hải Lâm, nhìn thấy dáng vẻ hưng phấn của mẹ, cô lại sợ bà mất vui.
Trong phòng khách, Liêu Hải Lâm đang so danh sách khách với thiệp mời, Vu Sính Đình lại gần dò hỏi: “Lễ cưới của con với Phùng Mộ Huân vẫn thế ạ?”
Liêu Hải Lâm hỏi: “Nếu không thì con định để mấy tháng nữa? Không phải mẹ đã bàn xong rồi sao?”
Vu Sính Đình cuống quýt xua tay: “Không ạ, con cảm giác hơi nhanh.”
“Nhanh cái gì, thời gian con với Mộ Huân yêu nhau cũng không ngắn, phải đến hơn nửa năm rồi. Hồi xưa, mẹ với bố con quen nhau chưa đến hai tháng mà đã cưới rồi. Hai đứa quen nhau từ nhỏ, cái gì hiểu cũng hiểu, cái gì chưa hiểu thì cũng hiểu rồi, ngày hai tư tháng sau là ngày tốt, bỏ lỡ thì không chọn được nữa đâu. Thời gian thì mẹ với bác Phùng cũng thương lượng rồi, họ hàng bên đấy cũng biết rồi, mà chẳng phải mẹ cũng đang chuẩn bị thiếp cưới đây sao? Kể cả người phụ trách ở khách sạn là chỗ quen của chú Tuần, mẹ vẫn không yên tâm.”
Vu Sính Đình thấy mẹ có vẻ không xuôi, lời đến miệng rồi lại nuốt vào.
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/tu-nguyen/1925024/chuong-33.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.