Đợi Phùng Mộ Huân đi khỏi, Vu Sính Đình nằm xuống, hai mắt vô hồn nhìn lên trần nhà. Cô cảm thấy mấy ngày nay ở bên Phùng Mộ Huân chỉ là ảo giác, đưa tay sờ mặt, cô mới phát hiện mình khóc từ bao giờ. Lúc này đây, cô không nói rõ được cảm giác trong mình, người đàn ông này vừa phút trước còn chân thành, trìu mến với cô, phút sau đã có thể uy hiếp cô. 
Lúc Liêu Hải Lâm về đã là sáu giờ chiều, sắc trời cũng đã ngả tối, những ánh tà quang còn sót lại hắt vào phòng thứ ánh sáng ấm áp. Vu Sính Đình nằm trong phòng ngủ tới tận tối mới xuống nhà, vừa bước đến chiếu nghỉ ở giữa cầu thang, cô đã nghe thấy Liêu Hải Lâm đang nói chuyện điện thoại với ai đó. 
Nghe có vẻ là liên quan đến hôn sự của cô và Phùng Mộ Huân. Hiện giờ, chỉ cần nghe đến chuyện đó, trong lòng Vu Sính Đình chợt dâng lên sự kích động. Cô không biết cơn tức giận của mình đến từ đâu, vội chạy đến bàn trà rót một chén nước, uống vài ngụm rồi quyết định thương lượng việc này với Liêu Hải Lâm. 
“Ừ, được. Cổng vào không cần trang trí quá sặc sỡ đâu. Đúng...ừ, cũng được, không phải sửa lại.” Ngắt điện thoại, Liêu Hải Lâm cười nói với Vu Sính Đình: “Hôm nay Mộ Huân có đến thăm con không?” 
Vu Sính Đình nghiêm mặt, gật đầu, “Có ạ.” 
“Điểm Điểm, váy cưới lần trước Phùng Nghị đưa đến, con có thích không? Có vừa không? Mộ Huân vừa gọi điện đến nói là năm giờ chiều mai 
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/tu-nguyen/1925017/chuong-36.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.