Phùng Mộ Huân đi vòng qua phía bên kia rồi lên xe. 
Sắc mặt anh vô cùng xám xịt, nhưng anh vẫn duy trì phong độ của mình. Trên xe, anh không nói một câu nào, chỉ mím chặt môi, nắm tay Vu Sính Đình gọn trong lòng bàn tay mình, Vu Sính Đình cảm giác năm ngón tay bị anh siết đến đau nhức. Cô cố rút tay ra nhưng phát hiện mình không thể nhúc nhích nổi dưới sự kìm kẹp của anh. 
Vu Sính Đình đưa mắt nhìn Phùng Mộ Huân, giọng nói chập chờn lo lắng: “Phùng Mộ Huân, anh có thể gọi điện cho Phùng Nghị, bảo cậu ấy hôm nay tạm thời tha cho Hứa Diễn Thần và Ngụy Tử được không?” 
Phùng Mộ Huân nghiêng đầu nhìn cô, giọng nói lạnh tanh: “Hắn chạy đến quấy rối lễ cưới của anh, em cảm thấy anh sẽ để hắn yên sao?” Anh không ngờ, đến lúc này rồi mà cô vẫn còn lo cho Hứa Diễn Thần. 
Lời nói của Phùng Mộ Huân lập tức khiến Vu Sính Đình không rét mà run. Cô chưa từng thấy một Phùng Mộ Huân như vậy, vẻ tàn nhẫn trong mắt đã lộ rõ ràng. 
Một lát sau, cô gật đầu, hạ giọng nói, lại giống như đang lầm thầm: “Thật ra trong lòng em biết không thể hoàn toàn trách anh được, em cũng có tưởng tượng về lễ cưới của chúng ta, tưởng tượng về cuộc sống sau khi những nghi thức kia chấm dứt...Nhưng em không thể ngờ được Hứa Diễn Thần lại đến, nghe lời anh ấy nói, cả việc anh ấy vừa làm, em rất khó chịu, đó rõ ràng là đang châm chọc em. Phùng Mộ 
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/tu-nguyen/1925010/chuong-39.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.