Cả hai cùng im lặng. Đến giờ, Vu Sính Đình vẫn cảm thấy khó tin, không đợi cô định thần, Hứa Diễn Thần đã cụp mắt nhìn xuống mặt bàn, ngón tay gõ gõ theo nhịp, rồi nhìn cô như vừa nghĩ ra điều gì đó, “Gặp anh, hình như em rất ngạc nhiên.”
Vu Sính Đình ngượng ngùng cười, “Xin lỗi, em không nghĩ sẽ là anh.” Cuối cùng cô cũng hiểu vì sao đối phương lại hoãn ba lần bảy lượt như vậy, nếu đó là Hứa Diễn Thần thì cũng chẳng có gì là lạ.
Cô cũng không thể trách Hứa Diễn Thần, lúc trước do gia đình cô khinh thường anh ta, thậm chí Liêu Hải Lâm còn chạy đến công ty Hứa Diễn Thần mắng anh ta một trận. Mọi chuyện đều do Quan Hân Nhiên kể lại cho cô. Trước đây, ngoài sự oán trách, cô còn đau lòng thay cho anh ta.
Hôm nay anh ta làm như vậy với cô cũng là bình thường, có ai lại không muốn tìm lại lòng tự tôn từ chính những người đã giẫm đạp mình.
Ba mươi năm Hà Đông, ba mươi năm Hà Tây. Cho dù năm đó công ty phá sản, nhưng giờ Hứa Diễn Thần xuất hiện trước mặt cô với một tư thái hoàn toàn khác, cao cao tại thượng, lại như muốn chứng minh cho cô thấy, dẫu anh ta có trở về hai bàn tay trắng thì vẫn có thể dựa vào năng lực của mình để đứng dậy, tiếp tục bước đi. Lúc này đây, thực chất là Vu Sính Đình đang đi cầu cạnh Hứa Diễn Thần.
Nếu Vu Hàn Sinh không lâm vào chốn lao tù thì có lẽ người gặp
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/tu-nguyen/1924981/chuong-52.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.