Hoàn Tĩnh Chi vẫn cứ há hốc miệng, đứng ngây ngốc tại chỗ như khúc gỗ, sau đó xoay người định đi, nhưng bị Hoàn Cẩn Nam sớm đứng lên rời khỏi bàn làm việc giơ tay ra chặn lại, rồi đột nhiên bà ta giống như cảm thấy không được ổn cho lắm, sốt ruột nói:
“Hoá ra con gọi mẹ tới đây là để chất vấn sao.?!”
Hoàn Cẩn Nam làm ra vẻ mặt thương hại thì thào: “Đây chỉ là thắc mắc khi con nghe lời đồn đại về mẹ nuôi mình, con không dám chất vấn mẹ.!”
Hoàn Tĩnh Chi nghe thấy thế nét mặt cũng sửng sốt, tiện đà quan sát một cách kỹ lưỡng hít một hơi quay mặt đi chỗ khác, ân cần nói,
''Tại sao con lại đi tin lời người ngoài chứ, giết người là mạng đền mạng, pháp luật uy nghiêm thế nào con hiểu rõ mà, con kiến mẹ còn không nỡ ra tay thì sao mẹ lại giết một lúc hai mạng người như lời đồn con vừa nhắc tới chứ. Con nghĩ mẹ là người tàn nhẫn vậy ư.?!"
Hoàn Cẩn Nam mặt mày ủ dột, xuôi tay xuống lườm bà ta một cái: “Con không có ý đó, con muốn làm rõ lời đồn để bảo vệ mẹ thôi”
Hoàn Tĩnh Chi đang bày tỏ nỗi bất mãn một cách bừng bừng khí thế, bỗng nhiên đổi giọng,
“Chúng ta là mẹ con, mẹ không trách con đâu, chỉ là từ giờ con đừng nhẹ dạ cả tin, đi tin những lời đồn vớ vẩn ngoài kia rồi lại gián tiếp kéo khoảng cách của mẹ con mình xa hơn, mẹ không muốn con hiểu lầm hiểu sai gì
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/tu-nguy/3570302/chuong-70.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.