Chương trước
Chương sau
“Cái tên ngốc Nguỵ Triết Minh này, thiệt tình chứ.!” Vũ Vũ nói rồi đứng lên rời khỏi Nguỵ An.



Cẩn Duệ Dung bị kéo theo mà không biết mình đi đâu. Cô ngồi trên xe càu nhàu: “Anh đưa em đi đâu mà sao gấp gáp quá vậy, em còn chưa kịp ăn tối…”

Vũ Vũ gằn giọng lạnh lùng: “Nguỵ Triết Minh say sỉn ở quán rượu STAR, đó là quán của cậu ấy nhưng từ đó đến giờ cậu ấy chưa bao giờ say sỉn đến mức quên mình như vậy. Hôm nay có hẹn với em, không muốn để em chờ nên anh đưa em cùng đến đó xem thế nào.”

Trong lúc Vũ Vũ vẫn đang sốt ruột lái xe đến quán bar thì lúc này Minh Nhược Y đã có mặt bên cạnh Nguỵ Triết Minh.

Lúc sớm chứng kiến cảnh tượng đôi tình nhân đẹp như tranh cãi nhau, đương nhiên là thời cơ tốt của ả rồi, ả cả ngày lăm lăm ngồi trong xe chờ Nguỵ Triết Minh rời khỏi công ty rồi đi theo. Ả ngồi một góc khuất ngắm nhìn dung mạo Nguỵ Triết Minh từ lúc tỉnh táo đến lúc ngã gục, nằm sải lai trên bàn.

Thấy cơ hội đã đến ả ra dấu cho tên đàn em chụp và quay lại toàn cảnh ả với Nguỵ Triết Minh thân mật.

Hôm nay ả mặc một bộ đầm màu trắng nhẹ nhàng, sải từng bước chân uốn éo cơ thể đi tới đỡ lấy Nguỵ Triết Minh dậy.

Vũ Vũ với Cẩn Duệ Dung sau đó vài phút cũng đã gấp gáp chạy tới, nhưng được thông báo là đã có cô gái xinh đẹp váy trắng đưa cậu ta rời đi rồi, không lẽ là Tử Hàn Tuyết??

Vừa nãy trên đường đến đây ngồi trên xe còn nghe Nam Phong Kỳ gọi điện than vãn Tử Hàn Tuyết uống say, sao có thể là cô ấy được, rốt cuộc người đưa Nguỵ Triết Minh đi là ai?

Bên này Minh Nhược Y phải nửa kéo nửa dìu Nguỵ Triết Minh vào phòng khách sạn gần đó. Ả cố hết sức lực dìu anh ấy đi vào phòng rồi ném lên giường.

Ả nằm dài bên cạnh người Nguỵ Triết Minh, thò tay ra vuốt ve hai bên má anh ấy. Đang từ từ kê sát mặt mình lại để hôn thì anh ấy bỗng mở trừng hai mắt, nhìn ả, mở miệng nói,

''Tử Hàn Tuyết, đừng rời xa anh.!"

Minh Nhược Y sững sờ nhìn anh ấy sau khi mở miệng nói được một câu thì lại nằm xuống. Nguỵ Triết Minh hít vào thở ra, hai mắt nhắm nghiền, thần thái yên tĩnh.

Hành động lần này của ả Minh Nhược Y tất nhiên là làm kinh động đến Nguỵ Triết Minh, chỉ thấy anh ấy bất thình lình mở to mắt, vẻ mặt có chút hoang mang ngơ ngác, đảo đôi con ngươi đen láy vẫn còn lòe nhòe nhìn quanh bốn phía, cuối cùng ánh mắt rơi vào một nơi nào đó, im lìm bất động.

Minh Nhược Y len lén cử động xoay người chuẩn bị ra bên ngoài đưa tên đàn em vào, bỗng nghe sau lưng có tiếng gọi: “Hàn Tuyết"

Ả giật mình, méo mặt xoay người lại. Nguỵ Triết Minh nắm lấy tay ả kéo mạnh xuống giường, cơ thể anh đang ở trên cơ thể ả, anh mở mắt ra nhìn, ánh mắt vương vấn không rời trên mặt Minh Nhược Y, trên má ửng lên một màu hồng nhạt.

Hai tay của Minh Nhược Y luồn ra phía sau gáy của Nguỵ Triết Minh, nhoẻn miệng cười với anh ấy, cất giọng tao nhã lịch sự vô cùng thích hợp nói: “Nguỵ Triết Minh, hôm nay anh hãy ngoan ngoãn theo em, em sẽ không để anh thiệt đâu."

Nói dứt lời ả cố hết sức rướn cổ đối mặt với Nguỵ Triết Minh một chút, ả nhắm ngay môi anh ấy áp mặt tới. Nguỵ Triết Minh đưa tay siết chặt lấy eo ả, cúi mặt xuống chụp ngược lại môi của ả, hết cọ rồi mút rồi nghiến khiến cơ thể cả hai đang bắt đầu nóng ran lên.

Minh Nhược Y như thợ săn chờ sẵn con mồi, liền cuốn lấy cái lưỡi của Nguỵ Triết Minh, trong chớp mắt, mọi thứ bị cuốn phăng.

Bỗng dưng Nguỵ Triết Minh sựng lại, đột ngột chống hai tay lên trong mắt ẩn hiện vẻ đau khổ quyến luyến. Gương mặt buồn bã thê lương trắng bệch ra. Sau đó nằm phịch xuống giường nhắm mắt ngủ thẳng cẳng, bỏ mặc ả Minh Nhược Y đang khó chịu vì bị Nguỵ Triết Minh phũ phàng.

Mặc dù không thể thực hiện như những gì ả suy nghĩ tính toán, nhưng hành động như mãnh hổ của Nguỵ Triết Minh lúc nãy cũng đủ có một thước phim ngắn gửi cho Tử Hàn Tuyết xem rồi.

Trong một lần đi ăn cùng bạn bè ả đi ngang qua phòng vip nhìn thấy Nguỵ Triết Minh với Vũ Vũ đang ở bên trong đó, ả đứng bên ngoài nghe loáng thoáng Vũ Vũ nói Nguỵ Văn Châu sẽ mở thêm chi nhánh tại Quảng Châu và sắp tới sẽ về nước hẳn. Nhưng yếu tố quan trọng hơn vẫn chính là chuyện Nguỵ Triết Minh là con ruột của Nguỵ Văn Châu. Nguỵ Triết Minh là người có đời tư cực kỳ kín, thông tin này chưa báo chí nào đào bới ra được vậy mà ông trời ban ả may mắn để ả có cơ hội được biết.

Xem ra những bằng chứng chỉ năm xưa cất công đi làm giả của ả bây giờ được sử dụng rồi. Ả tìm cách tiếp cận Nguỵ Văn Châu ở sân bay trước, ngày đến phỏng vấn trùng hợp gặp người quen lại có hồ sơ quá xuất sắc như thế thì đương nhiên trong nháy mắt ả được tuyển thẳng vào làm thư ký chủ tịch rồi.

…----------------…

Sáng sớm hôm sau Tử Hàn Tuyết đã đến biệt phủ để thu dọn đồ đạc. Taxi dừng trước cổng lớn Tử Hàn Tuyết trong xe bước xuống, đôi mắt thẫn thờ lững thững vào bên trong.

Rõ ràng chuyện hôm qua không gì to tát, cô có chút hờn dỗi vu vơ vì Nguỵ Triết Minh không bảo vệ mình, dễ dàng bỏ qua cho những người sỉ vả cô như vậy nên cô thấy có phần khó chịu, muốn anh dỗ dành một xíu là sẽ nguôi giận, ai dè mọi thứ lại khác hẳn những gì cô nghĩ, cách mà Nguỵ Triết Minh xử lý ngày hôm qua giống như ra lệnh và kiểm soát cô vậy.

Có thể chuyện tình cảm của hai người đến quá vội, chưa kịp tìm hiểu kĩ về nhau đã nhanh chóng đến bên nhau, thời gian này coi như cho phép cả hai nhìn lại vậy.

Thu dọn xong đồ đạc bỏ vào vali, Tử Hàn Tuyết đứng trong khuôn viên vườn nhìn qua một vòng thở dài rồi bước thẳng ra ngoài cổng lớn, cô cúi gằm mặt xuống đất mà đi. Vì thế nên cô vô tình cụng đầu vào lồng ngực ai đó. Tử Hàn Tuyết ngẩng đầu lên. Một cơ thể săn chắc và bờ ngực vĩ đại ở trước mặt cô. Nguỵ Triết Minh đang đứng trước mặt cô, người cô vừa đụng đầu vào ngực là anh ấy. Nguỵ Triết Minh vẫn đang đứng nhìn Tử Hàn Tuyết chằm chằm.

Cùng lúc này một chiếc taxi cũng vừa dừng lại trước cổng lớn. Taxi chưa dừng lại bao lâu đã nhanh chóng rời đi, chỉ để lại tiếng cao gót đi trên nền đất cùng với giọng nói quen thuộc của ai đó,

''Chủ tịch Nguỵ, chuyện đêm qua của chúng ta anh đừng lo tôi sẽ không nói ra, chỉ cần anh cho phép tôi giữ lại trong lòng mình, đó là ký ức đẹp của anh và tôi… thì…!"

Tử Hàn Tuyết nghiêng đầu sang một bên để nhìn xem có chuyện gì đang xảy ra thì thật bất ngờ. Người vừa nói những lời đó là Minh Nhược Y.

Tử Hàn Tuyết sững người khi nhìn thấy ả ta đứng sau lưng Nguỵ Triết Minh. Cô đã nhìn thấy, thấy những dấu vết hoan ái trên ngực và trên cổ ả, nhìn lại Nguỵ Triết Minh quần áo xộc xệch khiến cho cô phần nào hiểu những lời ả Minh Nhược Y vừa nói.

Trong lòng cô trực trào ngọn lửa tức giận và giằng xé, cô siết chặt tay kéo của vali đến mức hằn đỏ như máu sắp tuôn ra, cô giận đến run người. Nhưng ngày hôm qua chính cô là người đã nói cả hai cho nhau thời gian, vì vậy cô không còn tư cách để lộ ra cảm xúc thật của mình.

Cô cũng không ngờ, chỉ qua nửa ngày mà Nguỵ Triết Minh lại cùng người phụ nữ cô căm thù nhất làm chuyện đồi bại đó, chẳng lẽ anh cũng là loại đàn ông ham mê sắc dục như vậy sao?

Cũng đúng, thanh niên còn trẻ hormone ham muốn ở tuổi này hơn hẳn những khoảng thời gian khác mà, anh ấy lại là người có tiền, muốn lên giường với bao nhiêu người mà chả được.

Chỉ có điều tại sao lại là ả Minh Nhược Y, chẳng lẽ anh nghĩ cô và Nguyên Bình có gì đó với nhau nên mới qua lại với Minh Nhược Y để trả thù cô?

“Tôi rất bất ngờ khi thấy cô ở đây đấy.” Tử Hàn Tuyết nói, nhưng mặt cô lạnh lùng không chút cảm xúc.

Nguỵ Triết Minh cũng chẳng khác gì, đôi mắt u ám vẫn đang nhìn chằm chằm Tử Hàn Tuyết.

Về phía Minh Nhược Y, cố ý nhỏ tiếng nói như mang trọng tội trên người, nhưng gương mặt nhìn Tử Hàn Tuyết đầy đắc ý: “À, thực ra thì…”

Ả tính lên tiếng thì bị Tử Hàn Tuyết chen vào: “Tôi nghĩ tôi muốn nghe chủ tịch Nguỵ nói lý do cô Minh Nhược Y ở đây hơn đó.!” Ánh mắt Tử Hàn Tuyết nhìn như muốn bức chết Nguỵ Triết Minh vậy.

Nguỵ Triết Minh lúc này cả người toả ra sát khí, gằn giọng nói vọng ra sau: “Cô cút đi cho tôi, chỗ này không phải nơi cô muốn đến là đến, đừng để tôi cho bảo vệ đến ném cô đi.”

Ả Minh Nhược Y vừa rời đi Nguỵ Triết Minh lập tức nắm lấy tay Tử Hàn Tuyết, ánh mắt thành khẩn nhìn cô, nhưng trái tim cô lúc này dường như đang bị cái lạnh của cơ thể dần đóng băng nó lại, cô rút vội tay lại, lạnh giọng,

“Dù sao chúng ta cũng đã cho nhau thời gian để xem lại mối quan hệ này. Tôi sẽ im lặng trước mọi điều anh làm vì tôi không có tư cách lên tiếng, tôi cũng không muốn làm phiền anh nên cũng biết ý mà rời khỏi đây rồi, mong là anh đừng vì chuyện của chúng ta mà đuổi những người bạn của tôi đi. Dù không ở đây họ cũng có thể ở nơi khác, chỉ là họ không có quá nhiều thời gian để dọn nhà, họ sống ở đây cũng quen rồi. Từ giờ anh tha hồ mà vui vẻ hưởng thụ những gì anh muốn.!”

Tử Hàn Tuyết nói xong như thấy thứ gì đó nghẹn lại ở cổ, cô đang cố kìm nén những giọt nước mắt đang trực trào tuôn ra.

Cứ nghĩ chuyện sẽ chỉ dừng lại ở việc hai người tránh mặt nhau một thời gian rồi sau đó sẽ trở lại như trước, cả hai thay đổi để hiểu nhau hơn, nhưng xem ra Tử Hàn Tuyết lại một lần nữa nghĩ sai rồi, chắc thời gian họ tránh mặt sẽ rất dài hoặc cũng có thể là mãi mãi không nhìn mặt nhau nữa.
Chương trước
Chương sau
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải.
Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]

Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư

Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.