Vì sao Tử Hàn Tuyết lại bất chợt bị tiêu chảy dữ dội như thế chứ, đã vậy còn bị Nguỵ Triết Minh cấm ăn vặt, không phải ai khác, chính là nữ thư ký đáng ghét của Vũ Vũ đã cho cô uống cà phê pha lẫn thuốc sổ, hoá ra thứ bột trắng còn đọng lại đáy ly là thuốc sổ chứ không phải là đường, may là nó chưa hoà tan hết, Tử Hàn Tuyết chỉ uống một phần nhỏ, chứ nếu uống hết lượng đó thì có thể giờ này cô không còn có mặt ở đây nữa rồi.
Tử Hàn Tuyết đi tới bàn làm việc của nữ thư ký ấy nhưng không thấy cô ta nên cô ngồi tạm vào ghế làm việc của ả, ngang nhiên gác hai chân lên bàn làm việc của ả.
Một lúc sau rốt cuộc ả thư ký đỏng đảnh ấy cũng chịu quay lại, vừa nhìn thấy ả Tử Hàn Tuyết khoanh tay trước ngực giọng điệu giễu cợt.
“Này cô thư ký, cô biết không, ngày nào tôi cũng phải cho con thú cưng của tôi ăn thịt, nhưng dạo gần đây nó có vẻ chán những món thịt ấy rồi, nó bỏ ăn như vậy sức khoẻ suy yếu, cơ thể sụt cân trầm trọng, tôi nghĩ bây giờ nó nên tẩm bổ một chút rồi.”
Ả thư ký đỏng đảnh ngẩn ra sờ sờ sau ót, cảm thấy bối rối, sắc mặt có chút lo sợ, nói: “Chẳng biết lời thư ký Tử vừa nói… là có ý gì…!”
Tử Hàn Tuyết đứng bật dậy tiến lại sát bên ả ta, hạ thấp giọng xuống ghé vào lỗ tai ả nói,
“Con người của tôi ấy rất là
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/tu-nguy/3570279/chuong-47.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.