Đôi mắt ông ta chăm chú nhìn cô, giống như thông qua cô hình dung đến một người khác. Thấy Tử Hàn Tuyết quay lại chỗ ngồi Hoàn Mặc mới hoàn hồn mỉm cười, trong nụ cười có vài phần đau buồn, vài phần hối hận, vài phần hi vọng.
Hoàn Mặc thần thái trầm ngâm nhìn ra bên ngoài, khẽ thở dài,
“Cách đây gần ba mươi năm một đêm say sỉn trở về nhà, ông đã vô tình va trúng một cô gái, dáng người thanh mảnh, nhan sắc trong trẻo ngây thơ, nên ông đã động lòng với cô ấy…”
Mấy người già hình như khi nói chuyện đều thích nhắc lại chuyện xưa, vừa gặp Tử Hàn Tuyết câu thứ hai đã nhắc ngay chuyện hồi nảo hồi nao, giới trẻ hiện nay đa phần đâu ai thích nghe mấy chuyện hoài cổ của người lớn, nhưng Tử Hàn Tuyết thì ngoại lệ, cô là người cực kỳ thích nghe những chuyện lịch sử lâu đời, để lấy đó làm đề tài cho cảm hứng viết tiểu thuyết của mình.
Tử Hàn Tuyết đang hăng say nghe thì bỗng nhiên ông ta im ru không nói nữa. Cô nhìn chằm chằm ông ta tròn to mắt chờ đợi, lúc sau ánh mắt Hoàn Mặc như bừng tỉnh, sau một hồi thất thần lại nở nụ cười tự giễu, nói,
“Thật là giống. Ánh mắt ấy thoạt nhìn con với người đó rất giống nhau, nhưng nhìn kỹ lại thì trong con vẫn lạnh lùng hơn người đó rất nhiều lần. Cô ấy trong sáng, hiền lành và trong bất cứ hoàn cảnh nào cũng luôn nở một nụ cười tươi như sương xuân, ngọt ngào ấm áp vô cùng…”
Hoàn
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/tu-nguy/3570274/chuong-42.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.