Vương Động đương nhiên là người tốt, nhưng Từ Thất Dạ và Dương Bất Quá lại chưa bao giờ cảm nhận được cái ý tốt thầm kín ấy của Vương Động
Quý Lưu Vân đã già khú rồi, Vương Động sao có thể trơ mắt nhìn ông ta đau khổ, cô đơn đến già được cơ chứ? Ngộ nhỡ đến lúc đó không có ai lo việc ma chay cho Quý Lưu Vân thì sao đây? Thế thì tội lắm.
Vương Động là người tốt bụng, nên để những việc như vậy không xảy ra, hắn đã lo sẵn việc ma chay cho Quý giáo chủ trước.
Những việc đại nhân đại nghĩa như thế này đúng là đã lay động cả cửu trùng, người bình thường đương nhiên không hiểu được.
Từ Thất Dạ và Dương Bất Quá liếc nhìn thi thể của lão giáo chủ, trong lòng cũng không có cảm giác gì.
Bọn họ đã đoán được việc lão giáo chủ thoái vị thì sớm muộn gì cũng chết.
Bao nhiêu năm nay, làm gì có vị giáo chủ nào trong Ma Giáo được chết yên lành chứ.
Hơn nữa hai người bọn họ không phải là thủ hạ của Quý Lưu Vân, do không thân quen nên cũng chẳng có cảm giác gì!
Nếu không thì Vương Động cũng chẳng đặc biệt đề bạt hai người họ.
Dù sao Quý Lưu Vân cũng là giáo chủ đời trước, tin lão ta chết cuối cùng cũng phải công bố, thi thể cũng phải xử lý, Dương Bất Quá hỏi: "Giáo chủ, lão giáo... Thi thể của Quý Lưu Vân phải xử lý như nào? An táng hay là...."
Vương Động lấy một quyển sách quý ra từ chiếc hộp trên đầu giường của lão giáo chủ.
"Phong
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/tu-nay-khong-lam-giao-chu-ma-giao/4568796/chuong-6.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.