Editor: Tây An 
Bóng đêm đen đặc, công doãn Đồng Sơn nghe nói Sở vương quay về, vội vàng dẫn người đi gặp y. 
Nhìn thấy khuôn mặt Sở vương phong trần mệt mỏi, công doãn mồ hôi lạnh thấm lưng, đứng một bên, không dám thở mạnh. 
“Nghe nói lò luyện cũng hư hại, tình hình thế nào?” Sở vương cũng không nhiều lời nói nhảm, nhìn thẻ gỗ ghi số người đào tẩu một chút, mặt không biểu tình. 
Công doãn nói: “Thưa, hôm nay trên trời giáng sét, đánh tan ba khu lò luyện. Tiểu thần đã cho người đi xem, không ngờ…” Nói đoạn, hắn vội giải thích, “Những công lệ kia thực xảo quyệt, đào thông núi, thừa cơ bỏ chạy! Đại vương chớ lo, tiểu thần đã phái quân sĩ truy kích, tiêu diệt ổn thỏa…” 
Lời còn chưa dứt, hoàn liệt chi doãn đi tới, bẩm, “Đại vương, chúng thần tìm được những thứ này trên thi thể tập kích trên bờ.” Dứt lời, dâng mấy mũi tên đến trước mặt Sở vương. 
Sở vương cầm lấy một cây nhìn một hồi, chỉ thấy hình dạng và cấu tạo cũng không phải là vật Sở quốc, nhíu mày, “Người Thư?” 
“Đúng vậy.” hoàn liệt chi doãn nói, ” tiểu thần đã tra hỏi rõ ràng, những công lệ đào tẩu này có một tên cầm đầu, tên Mang, là tội lệ lúc tiên vương đánh Thư bắt được. Người này thông hiểu các tiếng, cũng biết chữ, trong đám công lệ là Bách phu trưởng. Mặt khác, trong đám người giám sát cũng có hai người, sau khi công lệ đào vong không rõ tung tích.” 
Sở vương mắt sắc càng sâu, liếc nhìn công doãn Đồng Sơn. 
Công doãn không nhịn được 
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/tu-my-nhan/215941/chuong-10.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.