Chương trước
Chương sau
Editor: Tây An
Mọi người đều kinh ngạc.
Việt cơ cũng sửng sốt.
“Hỏi Việt cơ chuyện gì?” Mục phu nhân nhìn Việt cơ một cái, hỏi.
“Chuyện Phàn cơ gặp chuyện ạ.” Ti bại nói.
Việt cơ biến sắc: “Phàn cơ gặp chuyện có liên can gì tới ta?”
Ti bại lại không giải thích nhiều, nói, “Thần chỉ phụng mệnh làm việc, xin Việt cơ thứ lỗi.” Dứt lời, bảo tự nhân tiến lên.
Việt cơ thất kinh, gấp gáp phục bái Mục phu nhân, “Phu nhân! Thiếp chưa từng làm ra chuyện cấu kết thích khách! Mấy ngày nay thiếp luôn làm bạn bên người phu nhân, phu nhân cũng biết mà!”
Mục phu nhân cũng thần sắc bất định, nhìn về phía ti bại, “Ngươi nói Việt cơ có liên quan đến chuyện Phàn cơ gặp chuyện, vậy có bằng chứng không?”
Ti bại thấy Mục phu nhân hỏi, chỉ đành nói, “Có. Chúng thần tìm kiếm lai lịch thích khách trong thành, tìm được lối ra, ở đó thấy một ấn tín bằng đồng, trên đó có tên cung của Việt cơ.”
Lời ấy, vừa nói ra, Việt cơ nhất thời sắc mặt trắng bệch.
“Không phải ta!” cô ta mở to hai mắt, kinh hoàng nhìn qua Mục phu nhân, “Phu nhân, ấn tín thông hành trong cung thiếp không phải chỉ thiếp có! Tự nhân, cung nhân xuất nhập cũng đeo, sao có thể dựa vào ấn tín mà giáng tội!” cô ta ôm cánh tay Mục phu nhân, “Nhất định là có người hãm hại thiếp! Phu nhân cứu thiếp!”
“Việt cơ đừng sợ hãi, chúng tôi mời Việt cơ qua, cũng là muốn điều tra rõ việc này.” Ti bại dứt lời, không kéo dài, sai tự nhân tiến lên.
Nhìn Việt cơ khóc lóc bị mang đi, Mục phu nhân thần sắc bất định.
“Sai người hành thích, Việt cơ thực sự sẽ làm chuyện như vậy à?” bà nhìn về phía Trịnh cơ đứng một bên.
Trịnh cơ cũng nhìn qua bên kia, ánh mắt trầm ngưng.
“Thiếp cũng không biết. Nhưng Việt cơ từng bởi va chạm Phàn cơ, bị đại vương cấm túc.” Một lát sau, nàng ta quay đầu lại, hòa nhã nói.
Thần sắc Mục phu nhân nghi hoặc, đoạn, khẽ gật đầu.
** ***
Bởi vì chuyện thích khách chưa điều tra rõ, Thiên Mạch theo Sở vương trở lại cung Cao Dương, không tiếp tục ra ngoài.
Sở vương sai bào nhân làm đồ ăn, bưng lên, bày đầy án đài trước mặt.
Thiên Mạch ăn một ít, nhìn các loại đồ ăn vẫn phong phú, có chút sầu não.
“Em không ăn được nhiều như thế.” Cô nói với Sở vương.
Sở vương lại không vui, tự mình cầm lấy đũa chia thức ăn cho cô, “Sao mà nhiều? Nàng đi tông miếu nhiều ngày như vậy, gầy hơn rồi, mau ăn đi.”
Trong Tông miếu cũng ăn no bụng mà… Thiên Mạch thì thầm trong lòng.
Sở vương nhìn dáng vẻ cô cúi đầu dùng bữa, cười treo trên mặt, chỉ cảm thấy tâm tình tắc nghẽn mấy ngày nay, bỗng nhiên đều trôi chảy.
Y nhịn không được đưa tay tới, ôm eo cô.
Thiên Mạch ngẩng đầu.
“Nàng ăn đi.” Sở vương vẻ mặt tự nhiên, lại không buông ra.
Thiên Mạch bất đắc dĩ, ngó ngó người bên cạnh, bọn họ tựa như đã quen.
Đến khi cô quăng tới ánh mắt cầu xin tha thứ lần nữa, Sở vương mới sai người dọn đồ ăn đi.
Người phục thị đều rất tinh mắt, dọn đồ ăn xong, tươi cười lui xuống.
Sở vương rốt cục không kiêng dè, đĩnh đạc kéo cô qua ngồi trên chân, hôn một cái, “Nhớ ta không?”
Thiên Mạch có chút bất đắc dĩ, người này vừa nãy ở trên xe ngựa, đứng đắn cực kì, trở về là lại dính người gần chết. Lúc trước cô muốn thận trọng một chút, kéo ngón tay y ra, còn bị y trừng mắt.
Cô không muốn để y đắc ý như vậy, làm bộ bỏ qua một bên, “Mỗi ngày em phải học rất nhiều điển tịch, thực sự không có thời gian nhớ đến người muốn đuổi em đi.”
Sở vương ngẩn người.
“Chàng thì sao?” Thiên Mạch nhìn y, “Chàng nhớ em không?”
Khóe miệng Sở vương hếch lên, chậm rãi nói, “Quả nhân cũng mỗi ngày phải làm rất nhiều chuyện, vừa sai người vừa vớt đỉnh, thực sự không có thời gian nhớ người đang giận ta.”
“Đỉnh cũng chẳng phải chàng vớt.” Thiên Mạch nhíu mày, bóp mũi y.
“Đương nhiên là ta vớt.” Sở vương lại cười một tiếng, lấy tay cô ra, nắm trong tay. Y ôm lấy cô, đầu chôn thật sâu trong cổ cô, “Mạch, Nàng nhớ ta không… Ta hỏi thật đấy, nàng có nhớ ta không?”
Thanh âm kia trầm thấp, tựa hồ đã bỏ xuống ngạo khí.
Thiên Mạch mềm lòng, không còn chọc ghẹo.
Mấy ngày nay, mặc dù cô cũng thật sự mỗi ngày đều đọc sách, nhưng đây đều là ép mình làm, một mặt đương nhiên là vì dỗi, còn mặt khác, lại là vì không có thừa sức nhớ y, sợ mình sẽ điên mất.
Cô cảm thấy mình luôn là một người có chủ ý, có thể bắt được mạch chính của lấy các loại vấn đề, phân rõ nó, xử lý nó, bao gồm cả tình cảm.
Nhưng gặp Sở vương rồi, cô phát hiện mình thường xuyên không biết làm sao. Y quá cường thế, quá nhiệt liệt, Thiên Mạch một khi sa chân vào, đã không thu tim lại được.
Y hỏi cô có nhớ hay không dè chừng như thế, cô sao lại không.
Ở tông miếu, một mình cô nằm, thường đến đêm khuya cũng ngủ không được. Mặc dù tức giận, nhưng cô vẫn sẽ không nhịn được nghĩ, y đang làm gì? Trong lòng y, sẽ thật sự từ đây không còn cô nữa ư?
Cô vòng quanh eo y, hôn một cái lên bên tóc mai kia.
“Nhớ.” Cô nói.
Sở vương nghe, chỉ cảm thấy trong lòng bỗng nhiên như thấy mặt trời. Mặc dù y sớm biết đáp án, nhưng nghe được chính miệng cô nói ra, vẫn mừng rỡ phi thường.
Y ôm chặt lấy cô, cười như đứa trẻ con, dùng sức hôn trán và gò má cô, lại cảm thấy không đủ, đặt ở trên môi cô.
Xa nhau không lâu lắm, nhưng đối với hai người mà nói, lại tựa như qua thật lâu.
Trải qua chuyện lần trước, Sở vương có phần cẩn thận. Y dứt khoát ôm Thiên Mạch đến trên đùi, hơi thở kề nhau.
Thiên Mạch thích thế này, ngồi tại trong ngực y, có thể tư mình nắm chắc tiết tấu, hưởng thụ môi hôn dài lâu mà ôn nhu. Cảm nhân y ôm ấp và vuốt ve, khiến người sâu đậm, ngọt ngào lại đầy đủ.
Nhưng hai người đều quên, đêm còn chưa sâu, bất cứ lúc nào cũng sẽ có bất ngờ tới.
Không bao lâu, tiểu thần Phù ở ngoài điện bẩm báo, nói có chuyện quan trọng.
Hai người tách ra, sắc mặt đều ửng đỏ, thở gấp.
Sở vương vẫn chưa thỏa mãn, rất không cao hứng.
Qua không bao lâu, tiểu thần Phù được vời vào, cúi đầu với Sở vương, “Bẩm đại vương, chuyện của Phàn đã có tiến triển. Phủ Ti bại truyền tin đến, Việt cơ đã bắt được.”
“Việt cơ?” Sở vương kinh ngạc.
Thiên Mạch cũng sững sờ.
“Đúng vậy ạ.” Tiểu thần Phù nói, “Người phủ ti bại truy tìm nơi thích khách ở, tìm ra ấn tín thông hành trong cung của Việt cơ.”
Thiên Mạch vẫn cảm thấy không thể tin, nhìn về phía Sở vương.
Y nhíu nhíu mày, nói, “Bảo ti bại tra hỏi cẩn thận, nếu có người dám cản trở, bẩm báo ta.”
Tiểu thần Phù đáp vâng.
“Sao lại là Việt cơ?” Thiên Mạch không hiểu, “Cô ấy ở trong hậu cung, sao tìm được thích khách?”
Sở vương không thấy đúng, “Ở trong hậu cung thì sao, chỉ cần nàng muốn, dù nhốt trong tù cũng truyền tin được giống vậy.”
Thiên Mạch nghĩ ngợm, nghi ngờ nói, “Nhưng ấn tín kia đã là vật xuất nhập, chẳng lẽ Việt cơ đem cho thích khách để triệu nhập vào cung gặp mặt? Nếu em là cô ấy, tất sẽ không đem vật chứng như thế lưu làm tay.”
Sở vương nhìn cô, có phần nghiền ngẫm.
“Nàng đang nói chuyện hộ nàng ta à?” y ôm chầm cô, giống như cười mà không phải cười, “Ta chưa từng biết nàng hiền lành đến vậy.”
“Cũng đâu phải rộng lượng hiền lành.” Thiên Mạch tựa trên đầu vai y, “Chỉ là em cảm thấy chuyện nào ra chuyện đó, nếu Việt cơ xác thực vô tội, sẽ chỉ khiến ác nhân tiêu dao.”
Sở vương nhướng mày, cảm thấy lời này không tệ.
Bỗng nhiên, y nghĩ tới gì đó, cất tiếng gọi ra ngoài điện, gọi hoàn liệt chi doãn tới.
“Thương Tắc ở đâu?” y hỏi.
Hoàn liệt chi doãn nói: “Thương Tắc đã vào hoàng cung, còn phải dạy quy củ, ở ngay trong công thự.”
“Cho hắn vào phủ ti bại.” Sở vương chậm rãi nói, nhìn Thiên Mạch một cái, “Hắn không phải từng giao thủ cùng thích khách à, cứ để hắn theo ti bại truy tra chuyện thích khách, nếu bắt được hung phạm, quả nhân sẽ cho hắn làm vi thần của Phàn cơ.”
Chương trước
Chương sau
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải.
Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]

Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư

Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.