Editor: Tây An 
Thương Tắc cũng nhìn Thiên Mạch, hai con ngươi tĩnh mịch mà băng lãnh, khiến Thiên Mạch không rét mà run. 
Tim cô nhảy thình thịch, không khỏi dời đầu đi chỗ khác, vô ý thức thoáng dịch bước sau lưng Mang. Nhớ tới quá khứ, trong lòng loạn như đay rối, bị sợ hãi bao phủ… 
Có Ngô bá, khiến thần sắc mọi người đều hòa hoãn hơn nhiều, Bá Sùng nhìn Mang và mọi người, phân phó về ấp, thiết yến đón tiếp. 
Nhưng lúc này, Thương Tắc bỗng nhiên tiến lên một bước, nói, “Trưởng công tử khoan đã.” 
Tim Thiên Mạch bỗng như bị nhấc lên, nhìn chằm chằm Thương Tắc. 
Mới thấy hắn thi lễ với Bá Sùng, nói, “Ngô bá bôn ba mà đến, chính là vì thương nghị chuyện tấn công Sở, bây giờ công tử Mang và mọi người cũng trở về, không bằng nhanh chóng thương nghị.” 
Bá Sùng vuốt râu, nhìn về phía Ngô bá, Ngô bá lại cười, “Không sao, chúng tráng sĩ ngàn dặm xa xôi trở về, dọc đường gian khổ, đợi dùng bữa tẩy trần rồi, lại thương nghị không muộn.” 
Bá Sùng gật đầu. 
Thương Tắc cũng không nhiều lời, lại lễ, lui sang một bên, thần sắc bình tĩnh. 
Trong lòng bàn tay Thiên Mạch dính mồ hôi, huyết dịch trên người cơ hồ ngưng lại. Lời bọn họ, cô nghe không hiểu, nhưng có thể nhìn ra không có quan hệ gì với cô. Sau, cô thấy Thương Tắc không có ý tiếp tục nói nhiều, mới cảm thấy tim thoáng thả lại. Nhưng cô cũng không dám chủ quan, nhìn chằm chằm bóng lưng Thương Tắc, xoắn xuýt hồ nghi. 
Hắn vì sao không vạch trần mình? Thật sự 
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/tu-my-nhan/1162330/chuong-59.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.