Nghe tự nhân Cừ nói, Thiên Mạch mơ hồ. Cô nhìn chằm chằm hắn, muốn tìm ra chút gì đó trên gương mặt đó như “Tôi đùa cô chơi”. Nhưng hoàn toàn không có, tự nhân Cừ cứ mãi chăm chú lại chế nhạo nhìn cô, khuôn mặt như xem kịch vui. Sở vương… tối hôm qua rõ ràng nổi lửa lớn như vậy, còn suýt thì dùng sức mạnh với cô, sau đó cô cũng đã nói rất quyết tuyệt, sau đó y bị chọc giận bỏ đi… Dù thế nào, cũng thấy không phải mất đầu thì là tuyệt giao mà. Nhưng Sở vương không giết cô, không trách phạt cô, cũng không một cước đạp cô về thành nô lệ, mà theo nguyện vọng của cô, để cô đến Ti hội. Đồng thời còn để cổ ở đến chung một mái nhà. Thiên Mạch nuốt một ngụm nước bọt, người không hiểu, có khi nào cho rằng đêm qua giữa họ xảy ra chuyện gì rất mau mắn hay không đây… Cô ngồi trên giường, hơi ngây người. Tự nhân Cừ lại không để cô trì hoãn, gào miệng đưa cô đi Ti hội, còn muốn giúp cô thu dọn đồ đến cung Cao Dương, vội vàng giục cô lên đường. ** *** Luận thân phận, Thiên Mạch là người hầu của Sở vương, không thể đi xe trong cung. Nhưng ra ngoài, lại thấy một cỗ xe bò chờ cô, mà thiếu niên đánh xe, chính là Giáp. Thiên Mạch mừng rỡ, Giáp cũng cao hứng ghê gớm, hai mắt đều cười đến híp lại, “Công thiếp Mạch!” Lời vừa ra miệng, bị tự nhân Cừ đánh một cú run người. “Bây giờ cô ấy là ti y, không phải công thiếp.” Hắn sửa lại, “Mau đưa ti y Mạch đi, đến trễ bên kia lại dông dài.” Giáp ngượng ngùng sờ đầu một cái, lại vẫn cười đến cao hứng, vội mời Thiên Mạch lên xe bò, vội vàng đến phủ Ti hội. Trên đường, Thiên Mạch tò mò hỏi cậu sao lại vào hoàng cung. Cô nhớ Giáp từng nói, cha mẹ cậu nợ nhà quý nhân, đưa cậu đi gán nợ, chính là một nửa nô lệ. “Đại vương chuộc em ra.” Giáp cười hì hì nói, “Khi đó quân Sở vừa mới về Dĩnh, đại vương liền chuộc em, bỏ ra tận ba tấm da dê!” Thiên Mạch ngượng ngập. Ba tấm da dê, đối với một nô lệ mà nói, Sở vương ra tay rất hào phóng. Tần Mục công chuộc hiền thần Bách Lý Hề, cũng chỉ dùng năm tấm da cừu đen. Nhưng Giáp đích thật là một người nhanh trí vô cùng, là người có nghĩa khí, từ diệu kế của cậu mà cứu mình và tự nhân Cừ là có thể nhìn ra, ba tấm da dê này Sở vương tiêu tuyệt không oan. “Lúc trước đại vương để em đến Lâm Uyển trông hươu, sáng nay tự nhân Cừ đến tìm em, nói tương lai chị đến phủ Ti hội, đều để em lái xe cho, em vui gần chết!” Giáp vui vẻ nói, “Ti y Mạch, sau này chúng ta lại có thể bên nhau rồi!” Cậu nói lớn tiếng, khiến người đi ngang qua bân cạnh liên tục nhìn. Tự nhân Cừ hận không thể chặn miệng cậu: “Nói bao lần rồi, nói thấp giọng thôi!” Giáp vội ngậm miệng. Thiên Mạch cũng cười, nhưng nghe cậu nói sau này mình vẫn có thể đi xe, nụ cười trên mặt lại ảm đạm. Từ cung Cao Dương đến phủ Ti hội có hơi xa, có thể đi xe đương nhiên là chuyện tốt. Nhưng Thiên Mạch biết, chỗ tốt này là Sở vương cho mình cô, dụng ý càng không cần phải nói. Tình trạng này, cô thực sự không biết nói gì cho phải. Cô luôn rất muốn nói với Sở vương, ngài đừng đối tốt như vậy với tôi được không, ngài cứu tôi, không giết tôi, còn có thể cho tôi một công việc, tôi đã rất cảm kích. Nhưng đồng thời, cô cũng biết, Sở vương muốn, cũng không phải những lời cảm kích này. Dù cô làm công thiếp, hay là làm ti y, vẫn luôn rất hết trách nhiệm, Sở vương phân phó cô làm cái gì cô làm cái đó, lí do thật ra cũng chính là khiến mình nom có ơn tất báo một chút. Nhưng, thế này hiển nhiên không đủ. Mục đích của cô và mục đích của Sở vương, căn bản không cùng trên một đường thẳng… Lại nghĩ hôm nay về sẽ đối mặt với y, Thiên Mạch chột dạ lại bó tay. Kỳ thật lúc từ trên núi xuống, Thiên Mạch đã chuẩn bị tư tưởng thật tốt, Sở vương đưa ra bất kỳ yêu cầu gì, cô đều không có tư cách gì cự tuyệt. Nhưng bởi vì chút không cam lòng trong lòng này, cô thử tìm đường khác, mà Sở vương lại luôn thỏa mãn cô, khiến trong lòng cô còn hi vọng. Cho đến tối hôm qua… kiên nhẫn của Sở vương hình như đã dùng hết, mà giờ để cô đến phủ Ti hội, lại để cô đến ở cung Cao Dương, cho thấy y không hề từ bỏ. Như vậy, mình cũng nên nhận mệnh… Giáp phát hiện Thiên Mạch không nói gì, kinh ngạc quay đầu, “Ti y Mạch?” Thiên Mạch hoàn hồn, cười cười, “Đúng vậy, tương lai chúng ta lại bên nhau, quá tốt rồi.” ** *** “Đó là người nào?” Việt cơ và Trịnh cơ cùng đi xe đi gặp Mục phu nhân, nghe được tiếng huyên náo, nhìn lại, thấy một thiếu niên lái xe bò, giọng như vịt đực, trên xe có một cô gái. Việt cơ nhíu mày, “Cô kia là ai, không giống cơ thiếp cũng không giống phu nhân, sao có thể đi xe trong cung?” Khi Trịnh cơ mới nhìn thấy cô gái kia, đã nhận ra cô là ai, ánh mắt cũng dừng lại. “Đó là ti y Mạch.” Trịnh cơ chậm rãi nói. Việt cơ ngơ ngác một lúc, vội nhìn lại, cỗ xe bò kia cũng đã đi xa hơn chút, chỉ có thể nhìn thấy bóng lưng cô gái kia, tóc đen vấn lên, y phục mộc mạc. Lúc Sở vương trở về, Việt cơ đã nghe qua cái tên ti y Mạch. Nhưng lời đồn chung quy là lời đồn, đợi mấy ngày, Việt cơ cũng không thấy động tĩnh trong hậu cung có thêm người, bèn hơi yên lòng một chút. Bây giờ thấy được chân nhân đi xe trong cung, lòng nghi ngờ kia lại bị khuấy lên. Việt cơ nhìn hướng kia, không phải cung Cao Dương, cũng không phải uyển hữu, không khỏi hỏi, “Cô ta đi đâu?” đoạn, bỗng nhiên trong lòng nghĩ ra một kế, phân phó ngự giả, “Đổi tuyến đường, đuổi cỗ xe bò kia, chặn cô ả.” Trịnh cơ kinh ngạc: “Em muốn làm gì?” Việt cơ nhướng mày cười yếu ớt: “Sau chị sẽ biết.” Xe bò đi cũng không nhanh, Giáp vừa vội vàng lái xe, vừa nói nguyên nhân nhà mình lúc trước thiếu nợ với hai người tự nhân Cừ và Thiên Mạch. Tổ phụ cậu vốn trong tay có ít đất cằn, thấy con đường phương bắc nước Sở đông đúc, nên đổi ruộng tốt nhà mình với đất nhà người khác, xây nhà trọ cho người đi đường ngủ lại ở ngoại ô phương bắc cách Dĩnh năm mươi dặm. Ban đầu cũng không tệ lắm, nhưng sau khi tổ phụ cậu qua đời, phụ thân Giáp không giỏi kinh doanh, chẳng những không được bao nhiêu tiền, còn nợ. Lại thêm xuân về lũ lụt, ruộng nhà bị chìm, nhà trọ ít tu sửa, nhà cửa sụp đổ. Gặp nhiều đả kích, phụ thân Giáp đành phải gán Giáp cho chủ nợ. Thiên Mạch lần đầu tiên nghe thấy chuyện thế này, cảm thấy rất thú vị, đang muốn hỏi thêm chút nữa, bỗng nhiên, một tiếng xe ngựa truyền đến. Chỉ thấy một ngã rẽ phía trước, một cỗ xe ngựa trang trí tinh xảo lộc cộc phi ra, cung đạo cũng không rộng lắm, Giáp chỉ sợ va chạm, vội vàng dừng lại. Chiếc xe ngựa kia cũng dừng lại, Thiên Mạch nhìn lại, chỉ thấy cạnh xe ngựa có tòng nhân, trên xe có hai nữ tử, nhìn một cái biết ngay quý khí mười phần. Một người trong đó, Thiên Mạch từng gặp, chính là cô Trịnh cơ phục vụ hôm đó Sở vương đưa cô đến cung Mục phu nhân. “Người nào ở phía trước?” Một người bộ dáng tự nhân nhìn Thiên Mạch và Giáp, đi tới, cau mày, “Suýt nữa thì va chạm hai Cơ.” Khí thế người kia mười phần, Giáp bị dọa đến không biết làm sao. Thiên Mạch có ngu đi nữa, cũng sớm có thể đoán ra hai cô gái mỹ mạo có thể tại đi xe trong hoàng cung này có thân phận gì, bước xuống xe. Đang nghĩ ứng đối ra sao, tự nhân Cừ đã tiến lên, cười híp mắt hành lễ, “Ra là hai Cơ, thứ tội thứ tội!” Việt cơ nhìn hắn, bảo tự nhân trước xe lui ra, mỉm cười nói, “Ra là tự nhân Cừ. Chúng ta vội đi gặp Mục phu nhân, ngự giả này lái xe nhanh quá, mới ngừng đột ngột, khiến hai ta giật mình.” Tự nhân Cừ phục thị ở cung Cao Dương, đối với mấy cơ thiếp này của Sở vương sớm đã luyện một thân bản lĩnh khéo đưa đẩy, vội nói, “Là lỗi tiểu nhân, hai Cơ chớ trách.” Việt cơ lại không đáp, nhìn về phía Thiên Mạch. Thiên Mạch theo bản năng cảm nhận được dò xét trong ánh mắt kia, mang theo chút ngạo khí và nghi hoặc. Cô không muốn gây chuyện, vội bắt chước tự nhân Cừ, hành lễ với họ. “Không cần đa lễ.” Lúc này, Trịnh cơ ôn hòa nói, nhìn Thiên Mạch, “Không biết ti y đi đâu?” “Đến phủ Ti hội.” Thiên Mạch hòa khí đáp. “Phủ Ti hội?” Hai Cơ đều kinh ngạc. “Đúng vậy ạ.” Tự nhân Cừ trả lời thay, “Ti y Mạch giỏi tính toán, đại vương lênh giúp Ti hội.” Trịnh cơ và Việt cơ liếc nhau. “Thì ra là thế.” Một lát sau, Trịnh cơ mỉm cười, “Đã là đại vương phân phó, vẫn nên mau mau đi.” Dứt lời, phân phó ngự giả tiếp tục đi, đi qua trước mắt bọn Thiên Mạch, cuốn theo một trận bụi mù. “Ôi chao… Thật dọa người!” Đợi họ đi xa, Giáp vỗ ngực một cái, mắt lại tỏa ánh sáng, “Hai Cơ kia, đều là sủng cơ của đại vương ư?” “Đúng thì sao.” Tự nhân Cừ thúc giục cậu, “Chớ nhìn, mau đánh xe.” Thiên Mạch cũng nhìn qua đằng kia, một hồi lâu, mới thu mắt. “Tự nhân Cừ, ” cô nói, “Anh gọi họ là hai Cơ, họ đều có họ Cơ ư? Không biết đến từ đâu?” “Cơ?” Tự nhân Cừ liếc cô một cái, “Nếu là họ Cơ thật, phải là thành hôn với đại vương mới có thể vào cung này.” Thiên Mạch kinh ngạc. Tự nhân Cừ biết cô gái này nên hiểu thì không hiểu, không nên hiểu thì một đống, kiên nhẫn nói, “Con gái họ Cơ, đều xuất thân tôn quý, hoặc gả hoặc làm thiếp, mới có thể vào cung, sao lại làm nữ hầu không danh không phận? Trịnh cơ và Việt cơ, là vũ nhân lúc đại vương kế vị, nước Trịnh và nước Việt đưa tới. Xuất thân thấp hèn, vốn không họ không thị, được đại vương ân sủng, mới vào hậu cung, lấy nước làm thị, tôn làm cơ, nên xưng Trịnh cơ, Việt cơ.” Thiên Mạch hiểu. Tự nhân Cừ đã từng nói, Sở vương còn chưa kết hôn, cơ thiếp trong hậu cung, thật ra giống họ, đều chẳng qua là nô tỳ của Sở vương, ngành nghề khác nhau thôi. Cô nhẹ nhàng cắn môi, sau một lát, hỏi một vấn đề cô chưa từng hỏi qua, “Tự nhân Cừ, trong hậu cung của đại vương có bao nhiêu cơ thiếp?” Tự nhân Cừ sững sờ, nói, “Tôi chưa bao giờ tính qua thử, tôi tính xem…” Dứt lời, bấm ngón tay, miệng đọc tên. Đợi khi hắn bấm xong mười đầu ngón tay, đang định tính tiếp, khóe miệng Thiên Mạch co giật một cái, “Được rồi, không biết cũng được.” ** *** Xe ngựa đi xa, Việt cơ quay đầu nhìn người trên xe bò kia, một lát sau, quay đầu lại, mang trên mặt nụ cười xem thường. “Đến phủ Ti hội làm tính?” Nàng ta cười nhạo, “Em còn tưởng thế nào. Lời đồn bên ngoài như gió như mưa, theo em thấy, cũng chỉ là một cung nhân hơi tài giỏi chút thôi.” Trịnh cơ nhìn nàng ta một cái, trong lòng thở dài. Việt cơ và nàng ta tuần tự vào cung, được ân sủng tương đương. Trịnh cơ dịu dàng quan tâm, mà Việt cơ tính tình thì khoa trương hơn một chút, được sủng ái, càng kiêu ngạo không để người vào mắt. Cả Mục phu nhân, trong cung rất nhiều người không thích nàng ta lắm, nhưng Sở vương hình như cũng không chán ghét, vẫn hậu đãi có thừa. Lúc trước, Trịnh cơ và Việt cơ cũng không hiểu sao, Sở vương đột nhiên ngừng vui tiệc tàn, hai người bỗng nhiên bị lạnh nhạt, đồng bệnh tương liên, ngược lại thân mật, xưng nhau là chị em. Trịnh cơ thường đi phụng dưỡng Mục phu nhân, Việt cơ vì không được Mục phu nhân thích, rất ít đến. Gần đây, nàng ta nghe nói Trịnh cơ từng gặp Sở vương ở đó mấy lần, nên cũng đi cùng. Đáng tiếc hôm qua Sở vương và Mục phu nhân trở mặt, xem ra là sẽ thất bại. Trịnh cơ mặc dù hiền hoà, lại biết không nên nói nhiều lời không nên nói, khẽ nhíu mày, “Nhưng dù là thế, đại vương cũng không muốn đến hậu cung.” Nàng ta ý vị thâm trường: “Em này, lúc trước chúng ta dựa vào đâu mà được sủng ái, hẳn là không còn nhớ?” Việt cơ ngẩn người, lại nhớ chuyện đêm qua Sở vương đến cung nàng ta, sắc mặt cũng ảm đạm, càng thêm không cam lòng. “Ngài kiểu gì cũng đến.” Việt cơ ổn định tâm thần, căm giận nói, “Em không tin tim đại vương làm từ đá.” ** *** Phủ Ti hội xa hơn phủ Tam Tiền một chút, xe bò của Giáp chậm rãi ung dung, suốt đường trò chuyện, đi hồi lâu mới đến. Ti hội sớm biết Thiên Mạch sẽ tới, thấy xe bò dừng trước cửa, liền ra nghênh tiếp. Ti hội và ti y, mặc dù đều mang chữ ti, thực tế lại không phải cùng một thứ bậc. Ti y lệ thuộc tông bá, Ti hội lệ thuộc lệnh doãn, ti sau dù chức quan hay độ quan trọng, đều hơn xa ti y. Cho nên theo lý, hẳn Thiên Mạch phải vào bái kiến, mà Ti hội tới đón cô, đương nhiên là nể mặt Sở vương. Thiên Mạch dù sao đã không nhớ rõ mình nợ y bao nhiêu ân tình, không nghĩ nhiều nữa, mỉm cười hành lễ với Ti hội. Ti hội là một người trung niên để ria mép, hình thể và khuôn mặt, đều nhìn ra là ngồi lâu ngày và dùng não quá độ, mặt lại tròn trịa, cười lên bộ dáng như thần tài. Ông đã nghe nói lai lịch vị ti y này, cũng nghe nói cô mất ba canh giờ tính ra chuyện ba ngày, hiếu kì không thôi. “Việc ở phủ Ti hội so nơi khác, chỉ một phần mười, chuyện mỗi ngày, chỉ là tính toán.” Ông dẫn Thiên Mạch đến công thự, vừa đi vừa nói, “Nhưng cũng bận rộn hơn nơi khác, trong nước kho phủ nhiều, gần đây đại vương muốn thanh tra số liệu ra vào kho phủ các nơi, chúng ta càng không có một ngày rảnh rỗi.” Thiên Mạch nghe ông nói, đi qua ốc xá khắp nơi, chỉ thấy bên trong có rất nhiều người, trên bàn bày bàn tính, vùi đầu khổ cực làm việc. Thái độ cô khiêm tốn, “Tôi từng học tính, đại vương phái tôi tới, cũng là vì chia sẻ với Ti hội.” Ti hội đã sớm được đề điểm, vội cười nói, “Ti y có thể đến, tệ phủ may mắn.” Sự vụ bận rộn, Ti hội cũng không dùng quá nhiều thời gian tiêu vào chuyện khách sáo, dẫn Thiên Mạch vào, khác với chỗ khác mấy người cùng một phòng, đây là một gian phòng nhỏ, có bàn có giường, ngoài cửa sổ có phong cảnh đình viện, bên cạnh còn có lư hương. Thiên Mạch lại nhìn về trên bàn, một chồng độc phiến, chỉnh chỉnh tề tề, ít hơn nhiều so với kế quan đưa cho hôm qua. Trong lòng ngượng ngập, cô biết đây là bởi vì sao. “Đây là số liệu xuất nhập cự thử* của Cao phủ tháng trước, phủ tể giao cho ta, bảo bàn bạc chỉnh lý, bây giờ, phải phiền ti y.” Ti hội khách khí nói. *Tên một loại lương thực Thiên Mạch cũng cũng cười cười, cảm kích thi lễ với ông, “Chuyện Ti hội, tôi sẽ nỗ lực hết sức.” Ti hội thấy Thiên Mạch nói năng hòa khí, tim buông lỏng, lại hàn huyên đôi câu, quay người rời đi. Cao phủ là kho lúa trung ương nước Sở, năm nay, nước Sở gặp nạn đói bối rối, số liệu lưu thông lương thực của Cao phủ cũng lớn, cơ bản chỉ có ra, không có vào. Cự thử là một gạo kê đen, lần trước Thiên Mạch đến Dĩnh Đô đã nếm qua, hương vị rất đặc biệt. Lương thực trong Cao phủ chủng loại phong phú, cự thử không phải món chính, số lượng cũng không lớn. Thiên Mạch vừa nhìn liền biết, Ti hội đang chọn công việc nhẹ cho mình làm. Cô ổn định lại tâm thần, dọn từng miếng từng miếng độc phiến, chỉnh lý tính toán. Mấy miếng độc phiến này tên là nhật thành, tên như ý, chính là ghi chép số liệu mỗi ngày. Không biết có phải người tính toán lúc trước sơ ý hay không, khi Thiên Mạch liệt kê danh mục xuất mục, phát hiện có mấy nhật thành bị tính sai giảm xuống, dẫn đến số tiếp theo cũng không đúng. Thiên Mạch đánh ký hiệu mấy độc phiến viết sai, hoàn thành xong, cùng cầm đến cho Ti hội. Mặc dù đã nghe nói bản lĩnh của Thiên Mạch, nhưng khi Ti hội nhìn thấy Thiên Mạch nhanh vậy đã giao kết quả đến, rất không tin. Cẩn thận kiểm tra một lúc, chỉ thấy danh mục số liệu, từng hàng từng hàng đều tương ứng số liệu thực trên nhật thành, viết rõ ràng, không có chút sơ suất, càng kinh ngạc. Thiên Mạch cười tủm tỉm, hỏi ông có còn việc có thể cho mình làm không. Ti hội thấy cô thái độ thành khẩn, chỗ mình cũng thật bận, không còn khách khí, bảo kế quan mang thêm nhiều khoản của Cao phủ giao cho cô. ** *** Mặt trời dần dần ngả về tây, Sở vương hạ triều, cảm thấy xương cốt toàn thân đều cứng lại, đi bộ về cung Cao Dương. Tử Bối là anh em chú bác của Sở vương, rất thân với Sở vương. Hắn theo Sở vương, lại tràn đầy phấn khởi nói chuyện đến Vân Mộng đi săn, thao thao bất tuyệt nói gần đây hắn đi Vân Mộng, thấy rừng cây đầm nước bên kia, dã thú béo tốt đến cỡ nào. Sở vương lại dường như không quan tâm, nhìn về phía đỉnh đầu, hào quang trời chiều vạn trượng, nhuộm mây đến đỏ đồng. Bỗng nhiên y lại nhớ tới hôm đó trên thuyền, cũng là ráng tím đầy trời như vậy, cô gái kia làm cho y con tàu lượn, ném ra cho y nhìn. Tàu lượn xoay một vòng trên trời, nụ cười cô xán lạn, gió thổi lên mái tóc dài cô, đẹp đến mức giống như Đế tử* trong truyền thuyết… *[帝子]; chỉ Nga Hoàng và Nữ Anh, hoặc thiên nữ trên trời “… Còn cả tê giác nữa, đại vương không phải vẫn muốn tự mình săn một con làm giáp chiến ư? Thần thấy mấy con tê giác kia khỏe cực kì, đao nào cũng không chặt được… Đại vương?” Tử Bối phát hiện Sở vương tựa hồ không nghe, nhìn y, cẩn thận hỏi một tiếng. “Ừm?” Sở vương hoàn hồn, nhìn hắn, “Tê giác, sau đó thì sao?” Tử Bối cười hì hì: “Đại vương đã sắp cả năm không đi săn, bây giờ có thể xoá bỏ lệnh cấm.” Sở vương lại không trả lời, nhìn lên bầu trời, thở dài. Sau đó, chỉ nghe y buồn bã nói, “Tử Bối, cậu từng thực tình thích một cô gái chưa?” Tử Bối sửng sốt một lúc: “Gì cơ ạ?” “Con gái ấy.” Sở vương nói lại, “cậu đã từng vô cùng thích một cô gái, tự mình theo đuổi chưa?” “Ây…” sắc mặt Tử Bối đặc sắc, cơ hồ hoài nghi mình nghe lầm, tròng mắt sắp lòi cả ra. Sở vương liếc hắn một cái, mất hứng bĩu môi, “Được rồi.” Y lập tức khôi phục gương mặt nghiêm nghị, “Chuyện đi săn, quả nhân qua hai tháng nữa sẽ đi.” Dứt lời, vỗ vỗ đầu vai của hắn, nghênh ngang rời đi, để lại Tử Bối trợn mắt hốc mồm đứng tại chỗ. ** *** Sở vương không vui. Đây là chuyện viết lên mặt, người hầu kẻ hạ trong cung Cao Dương đều đến cẩn thận từng li từng tí. Tiểu thần Phù thấy sắc trời tối, đi vào trong điện, hỏi, “Đại vương, giờ đại thực đã đến, dùng bữa đi ạ.” “Không cần.” Sở vương đọc sách tre trong tay, một lát sau, lại hỏi, “Tự nhân Cừ trở về chưa?” Tiểu thần Phù bối rối, trong lòng biết, y nào hỏi tự nhân Cừ… “Còn chưa ạ.” Hắn nói. Sở vương không nói, tiếp tục đọc sách tre. Tiểu thần Phù thấy y như thế, biết nói thêm nữa y sẽ nổi giận, đang muốn lui ra, bên ngoài có tự nhân đến báo, nói ti y Mạch trở về. Giữa lông mày Sở vương khẽ động, định đứng lên, sau đó, lại ngồi lại. “Quả nhân đói chết mất.” y dài mặt, gào lên, “Sao vẫn không ai đến thay quần áo dùng bữa cho quả nhân?”
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải. Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]