PN 2 (3) Mộc Tử Duy chạy đằng trước, Tần Cáp cầm giày vung vẩy đuổi theo sau. Cậu chưa từng chạy nhanh như vậy bao giờ, bây giờ cậu không còn để ý tới chiến tranh lạnh hay là xích mích gì được nữa, chỉ một lòng muôn chạy về bên Quan Chước. Tần Cáp cũng chưa từng chạy nhanh như vậy, hắn nhìn chằm chằm vào bàn chân trần của người chạy đằng trước, mắt đỏ lừ lên. “Đinh ─── đoong!” Quan Tiểu Cẩn mở cửa ra, thấy hai người con trai thở hổn hển trước mặt thì ngây dại. “Quan … Quan Chước đâu rồi?” Mộc Tử Duy sửng sốt khi thấy ‘mình’ trên sô pha với khuôn mặt kiêu căng, nhưng cũng nhất thời không để ý tới được, kéo Quan Tiểu Cẩn lại lo lắng hỏi. Vì chuyện ngày hôm nay, Quan Tiểu Cẩn đã bị mơ màng, ban đầu là anh hai vô duyên vô cớ bị bạo lực gia đình, còn tiểu ngốc thụ thì rõ kỳ lạ, sau đó là thái độ kỳ quái của Tần Cáp và Lăng Á. Cũng may Quan Chước đã nhanh chóng xử lý xong vết thương đi ra, lúc Quan Tiểu Cẩn đang muốn nhào vào lòng anh trai ‘cầu an ủi’ thì đã có một bóng người nhanh chân hành động trước cô. “Quan Chước, anh thế nào? Có đau không?” Mộc Tử Duy khẩn trương kiểm tra vết thương trên người anh. Mắt thấy ‘Lăng Á’ nhào vào lòng anh trai, Quan Tiểu Cẩn trợn trừng mắt: “!!!” Bên kia, Tần Cáp cũng tiến lên, hai mắt rưng rưng, cầm tay ‘Mộc Tử Duy’: “Đây… đây là…” “Ừ.” ‘Mộc Tử Duy’ đáp đều đều, cũng không nỡ để Tần Cáp hồi hộp, y kéo người vào lòng rồi vỗ lưng cho hắn. Quan Tiểu Cẩn nhìn thấy toàn bộ quá trình: “!!!” Tình cảnh thật là loạn! Quan Tiểu Cẩn bịt mắt, ‘hức hức hức’ chạy đi. Quan Chước không bị thương nặng, nhưng có rất nhiều vết thương nhỏ, trên cánh tay đều là những vết xước và xanh tím. Khi Mộc Tử Duy nghe đến đoạn Lăng Á lấy bình hoa đập Quan Chước, cậu giận sôi lên, mắt đỏ lừ nhìn Lăng Á, làm Tần Cáp sợ tới nỗi suýt thì không ngăn nổi. Cuối cùng vẫn là Quan Chước kéo bả vai cậu ôm người vào lòng mới thôi. “Y đánh anh.” Mộc Tử Duy chỉ vào gương mặt kia của Lăng Á, khóe mắt đo đỏ, mặt cũng sưng lên, trông vừa phẫn nộ lại uất ức. “Cũng không đau.” Tuy rằng diện mạo người yêu thay đổi khó thích ứng được, nhưng vẻ mặt quen thuộc và tấm lòng luôn bảo vệ anh thì không hề thay đổi, vẫn là người làm anh thương như trước. “Anh đã chảy máu rồi đấy.” Mộc Tử Duy xót chết đi được. “Người đàn ông của cậu đã không kêu đau thì cậu vội gì?” Lăng Á cười lạnh, nhưng bởi vì biến thành mặt con nít của Mộc Tử Duy nên hiệu quả giảm đi nhiều, chỉ bộc lộ ra vẻ đáng yêu kỳ dị. “Anh!” Mộc Tử Duy tức tối muốn đánh y, nhưng bị Quan Chước kiềm lại không nhúc nhích được. Lăng Á nhìn ‘mình’ giận sôi gan mà thấy buồn cười: “Cậu giận đánh tôi cũng được thôi, nhưng đánh tôi không phải là đánh chính cậu sao? Cậu ra tay được chắc?” Mộc Tử Duy: “Có gì mà không ra tay được? Đánh Quan Chước, kể cả là bản thân tôi cũng phải chịu phạt.” Lăng Á cười nhạo: “Đúng là yêu đến ngu si.” Mộc Tử Duy bị chọc tức nhưng chỉ có thể thở phì phì. Tần Cáp có phần băn khoăn: “Tiểu ngốc thụ cậu đừng giận, chuyện này… là do Lăng Á có lỗi, tôi chịu phạt thay cậu ấy được không?” Lăng Á không thể chịu nổi việc Tần Cáp thiên vị người ngoài: “Ai mới sáng tỉnh dậy đã thấy một người xa lạ đi về phía mình mà chẳng giật mình chứ? Tôi chỉ lấy đồ ném anh ta thôi, ai bảo anh ta không tránh.” Y cũng đâu có ném bình hoa ngay từ lúc đầu, ban đầu y chỉ dùng gối đầu đập, sau đó là sách, cốc nước, bình hoa, mấy thứ ấy mà cũng bị ném trúng thì đúng là đầu óc có vấn đề. Tần Cáp cũng gật đầu: “Vậy à, sáng dậy Lăng Á hay cáu kỉnh, có khi còn không nhận ra ai.” Hơn nữa tối hôm trước mà ngủ không ngon thì sáng hôm sau rời giường y càng khó tính, thời gian đầu hắn ở chung với Lăng Á, hắn còn từng bị đạp xuống giường. “Kể cả như thế anh ta cũng không được bắt nạt Quan Chước.” Bất kể là ai, nguyên nhân là gì thì Mộc Tử Duy cũng không cho phép được bắt nạt Quan Chước nhà cậu! Quan Chước: “Là do anh không tránh, anh tưởng em vẫn đang giận.” Anh nghĩ rằng, nếu cậu đánh mà hết giận thì cũng tốt nên không tránh. Mộc Tử Duy: “…” Mộc Tử Duy và Lăng Á bình thường đã ngứa mắt nhau, nay mức độ càng tăng cao hơn. Mộc Tử Duy ăn nói vụng về, không đáp trả được người có tài mồm mép làm luật sư như Lăng Á nên cậu không bị cứng họng không nói được gì. Bình thường cậu tốt tính nên không thèm tranh luận với Lăng Á. Còn hôm nay thì Mộc Tử Duy lại như thể nuốt phải pháo, mặt đỏ tới mang tai, nói năng lắp bắp, còn thở phì phò nhưng vẫn cãi nhau hăng hái, còn suýt thì huỵch toẹt những bất mãn của Tần Cáp đối với Lăng Á ra. Mặt Tần Cáp tái mét, vội vàng bịt miệng Mộc Tử Duy lại, khẩn trương nhìn Lăng Á. Cũng may Lăng Á không nói gì, chỉ nhìn hắn một cái. Tần Cáp cười ha ha: “Đừng nói tới những việc này nữa, việc quan trọng nhất bây giờ là làm cách nào để hoán đổi hai người lại?” Lăng Á lạnh lùng nói: “Tôi vẫn muốn nhắc tới việc này, nhưng có một kẻ ngốc ngăn không cho tôi nói.” Quan Chước thấy Mộc Tử Duy nhăn nhó mặt mày mà đau lòng: “Đấy là do cậu ăn nói quá đáng.” Lăng Á từ chối phản hồi: “Tôi là người theo thuyết vô thần nên cũng chưa từng nghĩ tới việc này sẽ xảy ra trên người mình. Nhưng tôi thấy, nếu đã xảy ra vậy thì chắc chắn có nguyên nhân và cách giải quyết.” Mộc Tử Duy mù mờ: “Nguyên nhân? Tôi không nghĩ ra được có nguyên nhân gì hết. Tôi mới chỉ thấy tình tiết này trong phim hoạt hình hay là truyện tranh thôi, nhưng đôi bên trao đổi linh hồn không phải người yêu thì cũng sắp là người yêu.” Tần Cáp toát mồ hôi hột, vội vàng cắt ngang: “Hai người không thể nào đâu!” Mộc Tử Duy cũng gật đầu: “Cho nên tôi mới thấy lạ.” Lăng Á: “Cậu ngốc cỡ nào mới lấy tình tiết trong hoạt hình với cả truyện tranh ra để giải thích cho chuyện ngoài đời thực hả?” Mộc Tử Duy: “Vậy anh có thể tìm ra ví dụ nào trong đời thực như chúng ta không hả?” Sau đó, đám người bắt đầu tìm đủ mọi tin tức trên mạng, nhưng đổi đi đổi lại mấy từ khóa mà cũng chỉ tìm ra mấy bộ phim, tiểu thuyết hoặc là truyện tranh. Tần Cáp chán nản thở dài: “Nghĩ thử thôi cũng biết, dù con người ta có gặp thật thì cũng sẽ không đăng lên mạng cho mọi người cùng biết đâu. Ai lại ngu ngốc phơi bày sự thật như thế chứ, đâu có ai muốn bị coi là người bệnh tâm thần hoặc là bị lôi tới viện nghiên cứu để bị giải phẫu đâu.” Lăng Á khẽ nhíu mày: “Dù tạm thời không biết nguyên nhân là gì nhưng trước khi sự việc xảy ra cũng nên có dự báo chứ.” Mộc Tử Duy tỏ vẻ không có manh mối gì: “Tôi ngủ một giấc rồi tỉnh lại thì đã thế rồi.” “Thế còn ngày hôm qua thì sao?” Lăng Á tiếp tục hỏi. “Cậu có gặp phải chuyện gì đặc biệt không? Nhất là trước khi ngủ đã làm gì, nghĩ kỹ lại xem.” Mộc Tử Duy sửng sốt rồi quay đầu nhìn Quan Chước, rồi cậu lại cúi đầu buồn bã, nói: “Không có gì đặc biệt cả.” Lăng Á hỏi thêm mấy câu, thấy không hỏi được điều gì hữu dụng y cũng thấy bực mình, nhưng cũng may được Tần Cáp khuyên mấy câu nên không oán trách gì. Chuyện hôm nay đúng là khó mà tưởng tượng nổi, tâm tình lại thay đổi nhanh nên dễ làm người ta uể oải, hơn nữa mọi người cũng đều cần thời gian để tiêu hóa thích ứng việc này. Lăng Á và Tần Cáp ngồi đợi thêm một lúc rồi mới đi về. Trước khi đi, Lăng Á còn cảnh cáo Mộc Tử Duy không được dùng bậy cơ thể của y, Mộc Tử Duy gần như là mặt lạnh đuổi người đi. Tiếp đó, cậu mới giải thích với Quan Tiểu Cẩn về chuyện đã xảy ra ngày hôm nay, dỗ dành Quan Quan bị dọa, bịa lý do vì sao anh lùn đi còn anh đẹp trai thì ở lại. Đợi đến khi hai người có thể ở riêng với nhau, thực sự bình tĩnh lại thì họ đều lúng túng im lặng. Cuối cùng vẫn là Quan Chước thở dài, xoa đầu Mộc Tử Duy: “Đừng nghĩ tới chuyện hôm qua nữa được không?” Mộc Tử Duy gật đầu: “Em chỉ không biết nên nói chuyện với anh thế nào thôi. Hôm nay anh bị dọa rồi phải không?” Quan Chước khẽ xoa đầu Mộc Tử Duy: “Ừ. Không ngờ em lại như vậy, suýt thì đã đánh nhau với Lăng Á rồi.” Dáng vẻ nghiến răng, xù lông và hăng hái, giống như một con thú bảo vệ thực ăn vậy, anh chưa bao giờ thấy Mộc Tử Duy như thế cả. “Ai bảo y ăn hiếp anh.” Mộc Tử Duy bĩu môi, sau đó bình tĩnh lại, nghiêm túc đứng lên nói: “Tuy trong mắt anh, có thể em rất nhỏ yếu, nhưng cũng giống như anh muốn bảo vệ em vậy, em cũng muốn bảo vệ anh, anh hiểu chứ?” Quan Chước sợ run lên, sững sờ nhìn cậu. “Thôi, nếu anh hiểu rồi thì chúng ta hòa nhau nhé.” Mộc Tử Duy rũ mắt khổ sở. “Nhưng hôm qua em cũng không tốt, không nói rõ ràng với anh mà đã nổi giận rồi.” Quan Chước chỉ cảm thấy xót dạ, anh muốn nói gì đó nhưng lời nói cứ nghèn nghẹn trong cổ họng không thể nào thốt lên lời. Trước khi ngủ, Mộc Tử Duy cứ nhắm rồi lại mở mắt ra, xác nhận nhiều lần rằng người bên gối bây giờ là Quan Chước mới yên tâm nhắm mắt lại, một tay còn cầm chặt tay của Quan Chước, như thể sợ tình hình vừa mở mắt ra đã thấy người bên cạnh thay đổi. Còn Quan Chước cứ lắng nghe nghe tiếng hít thở đều dần, làm thế nào cũng không ngủ được. Anh vẫn coi việc bảo vệ người yêu như một trách nhiệm ngọt ngào, chỉ nghĩ rằng Mộc Tử Duy là đối tượng cần quý trọng cần bảo vệ. Anh vẫn nghĩ như thế, cũng đã làm như thế. Nhưng hôm nay, anh lại nghĩ rằng, có lẽ có một vài sự việc, anh đã sai ngày từ lúc đầu. Hết PN 2 (3) Lời tác giả: Nói thật nhé, tôi sợ các bạn không phân biệt được ai là Mộc Tử Duy, ai là Lăng Á. Mộc Tử Duy là Mộc Tử Duy, Lăng Á là Lăng Á, cho thêm “” thì “Mộc Tử Duy” là Lăng Á, “Lăng Á” là Mộc Tử Duy. QAQ Cứ thấy càng khó phân biệt. ><><><
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải. Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]