[Quan Chước, người là do con bắt phải không, ý con là sao đây!] Đầu kia điện thoại truyền đến tiếng thở hổn hển của Trần tiên sinh. Mộc Tử Duy đang nấu đồ ăn khuya trong bếp, nghe tiếng thì thò đầu ra xem. “Ý mà ông nghĩ đó.” Quan Chước thản nhiên đáp lại, ánh mắt lại nhìn về phía Mộc Tử Duy, dùng mắt hỏi. “Quan Chước, đã ăn được rồi.” Mộc Tử Duy dùng đôi mắt đen bóng cười với Quan Chước. Thấy Quan Chước gật đầu rồi, lại quay đi dọn bát đũa. [A, đúng là con trai của ta, ngay cả ta cũng bị lừa, còn tưởng con có lòng hòa hảo với ta thật chứ.] “Ông nghĩ ông là ai? Ông tưởng nhà chúng tôi là người ông có thể gọi thì đến đuổi thì đi sao? Trước đây ông bắt mẹ tôi đi, thì đừng nghĩ tới chuyện bảo chúng tôi về. Hoặc nên nói rằng, ông lại cho rằng, chỉ cần ông tìm tới chúng tôi thì chúng tôi phải rớt nước mắt làm đứa con hiếu thuận của ông vì chút di sản sao?” Nhẫn nại nhiều ngày như vậy, lần đầu Quan Chước nói nhiều với người này như vậy. “Còn nữa, tôi không phải con trai ông. Ba tôi đã chết, người chôn cùng một chỗ với mẹ tôi.” [Được, được, con không nhận ta là ba? Con có thể không nhận ta, nhưng cháu của ta ta nhất định phải có. Ta khuyên con cũng nên cẩn thận, đừng tưởng giấu mẹ Quan Quan đi, không còn nguyên cáo thì các con liền không sao. Nên nhớ hiện tại các con là kẻ bắt cóc! Là tội phạm! Đừng ép ta phải kiện con trai mình lên tòa!] “Người mất tích 24 tiếng mới có thể lập án.” So với ngôn từ dữ dằn của đối phương, giọng Quan Chước rất bình thản. “Hiện tại còn chưa được một ngày ông đã vội như thế, ông coi trọng vợ trước của anh tôi thật à?” [Con… Con nói lung tung gì vậy! Dù ta có như thế nào đi nữa cũng sẽ không có ý tứ gì với vợ của con trai mình!] “Ờ.” Quan Chước cũng không phản bác, nhưng cái kiểu thờ ơ ấy càng làm kẻ khác bị đè nén. [Ta vẫn còn muốn nói chút chuyện cha con, nhưng con đã có thái độ ấy, ta cũng không có gì để nói cả. Ba ngày sau mở phiên tòa, chúng ta gặp nhau tại đó!] “Được, nếu như ông tới được.” [Ý con là gì?] Người đầu bên kia điện thoại đang nghiến răng nghiến lợi, Quan Chước lại không có lòng dạ nào lãng phí thời gian với ông ta. Mộc Tử Duy đã bưng đồ ăn khuya lên. Chén mộc nhĩ trứng gà tuyết lê, đựng trong bát sứ xanh óng ánh, thấp thoáng sau màn hơi nước là thịt lê màu vàng, khoét hết thịt lê, đựng mộc nhĩ trắng và những quả trứng gà tròn trịa ở bên trong. “Nói xong rồi?” Mộc Tử Duy lo âu hỏi. “Vốn dĩ cũng không có gì để nói.” Quan Chước lơ đễnh nói, sau đó cúi đầu, rũ mắt, cẩn thận cầm tay Mộc Tử Duy, cau mày hỏi: “Bị phỏng à?” Lúc vừa bưng bát ra khỏi bếp, anh đã cảm thấy tư thế tay cậu cầm không ổn lắm, giờ nhìn lại, đầu ngón tay đã đỏ lừ lên. Mộc Tử Duy vốn muốn nói thật tay cậu chỉ bị bỏng hơi thôi, hơn nữa đã xông nước lạnh rồi, nhưng thấy Quan Chước nghiêm túc cầm tay cậu thổi phù, ngón tay được luồng khí lành lạnh thổi qua, cậu không nỡ lên tiếng. “Quan Chước…” “Hử?” “Chỗ bên anh cả vẫn thuận lợi chứ?” “Anh ấy nói vẫn ổn, đã thuận lợi gặp được người.” “À, vậy thì rất nhanh có thể nhận Quan Quan về rồi?” Mộc Tử Duy lộ ra nét mặt mong đợi. “Ừ.” Quan Chước bỗng nhiên ngừng động tác, nhìn cậu, nét mặt lại có vài phần u oán. “Có phải em chán không?” “Mấy ngày nay trong nhà chỉ có chúng ta, trong tiệm cũng không có Tần Cáp, lúc nào em cũng ở với anh, có phải chán rồi không? … Anh không biết tâm tình, cũng không biết cái gì lãng mạn.” Mộc Tử Duy không biết đầu Quan Chước chập mạch ở đoạn nào, cũng chẳng lựa lời vội giải thích luôn: “Không có! Em… em không chán! Ở với anh, cả đời cũng sẽ không chán!” Nói xong, mặt đỏ ‘phừng’ lên. “Thật sao?” Quan Chước nhìn chăm chú vào mắt cậu, nhẹ giọng hỏi. Mộc Tử Duy đỏ bừng mặt, lại ra sức gật đầu, nhỏ giọng nói: “Còn nữa, chuyện lãng mạn gì đó, trước đây em chưa từng trải qua. Nhưng, giống như bây giờ…” Cậu khẽ lắc cái tay đang nắm chặt của hai người. “Như vậy, em đã cảm thấy rất lãng mạn.” Quan Chước sững người nhìn Mộc Tử Duy, dường như có chút ngây dại, lại bỗng dưng ôm chặt lấy đối phương. Sức ôm làm đối phương đau, nhưng Mộc Tử Duy lại càng nhích gần vào lòng anh hơn, lẳng lặng nghe nhịp đập trái tim và giọng nói dễ nghe của anh. “Chờ chuyện này xong rồi, chúng ta kết hôn đi.” “Trước đó nghĩ phải qua một khoảng thời gian nữa, nhưng hiện giờ anh không chờ được nữa.” Ngực dán ngực, có thể cảm nhận nhịp đập đôi bên chậm rãi đan xen vào nhau, lỗ tai và viền mắt Quan Chước đều đỏ, trong lòng ngập tràn vui sướng và chờ mong khôn kể. — Trần tiên sinh mất ngủ cả đêm. Ông phát hiện một chuyện khác xa với tưởng tượng của ông. Ông chẳng bao giờ ngờ được rằng, mấy ngày nay Quan Chước đều đang diễn trò cho ông xem, ông càng không ngờ, hận ý của con ông đối với ông lại mạnh như vậy. Suy nghĩ kỹ hơn, trước đó tuy Quan Chước chưa biểu lộ sự bất mãn ra ngoài, nhưng khi hai người nói chuyện với nhau, thái độ của Quan Chước luôn chỉ qua quít, hơn nữa cũng không nhìn vào mắt ông. Loại dấu hiệu này còn chẳng được gọi là chi tiết, đổi lại là trước kia thì ông đã phát hiện ra từ lâu rồi. Nhưng khổ nỗi ông được gặp cốt nhục, kích động che mờ lý trí, ngay cả chuyện rõ ràng như vậy ông cũng không để ý đến. Lần này ông tới, mục tiêu đích thực là Quan Quan. Nhưng điều đó cũng không có nghĩa là ông không muốn hai đứa con trai của ông, đó là máu mủ của ông và người phụ nữ ông yêu. Ông vốn đã chuẩn bị hòa giải với bọn trẻ ngoài tòa án, nhưng bây giờ…. “Cốc cốc cốc! Cốc cốc cốc!” Khi ngoài cửa vang lên tiếng gõ dồn dập, ông mới để ý thấy sắc trời đã tang tảng sáng. Ông day mày, xóa đi sự uể oải giữa đôi lông mày, mở miệng bảo: “Vào đi.” Giọng trợ lý có chút vội vàng: “Trần tiên sinh, tìm thấy mợ cả rồi.” “Cái gì? Tìm thấy ở đâu?” Trần tiên sinh đứng dậy, nhìn đồng hồ trên cổ tay theo bản năng, từ khi người mất tích tới giờ, quả nhiên chưa đến 24 tiếng đồng hồ. “Đang ở ngoài cửa, là bị người ta ném ở đó. Nhưng mợ ấy hiện tại… trạng thái không tốt lắm.” Trần tiên sinh cau mày, tuổi ông chỉ cần một đêm không ngủ là nhìn qua đã già đi mấy tuổi. Ông không nói câu nào đi ra ngoài, trợ lý nhắm mắt theo đuôi ông. “Nhìn từ camera thì có một chiếc xe đi qua, vứt người ở đó.” “Xe không có giấy phép, người trong xe cũng không xuống xe. Vứt người xong liền chạy thẳng.” Đi tới ngoài phòng khách, bác sĩ cũng vừa vặn tới, tháo bao tay xuống: “Não bị chấn động nhỏ, có nhiều vết bầm tím, không có vết thương nặng cũng không bị thương tới nội tạng. Chỉ là bệnh nhân bị hoảng sợ quá độ, hiện tại tinh thần không bình thường lắm, đề nghị nên tĩnh dưỡng.” Trần tiên sinh từ chối cho ý kiến. Ông không quan tâm tới việc người phụ nữ này có bị thương hay không, vết thương ra sao, chỉ cần người trở về rồi là có thể lên tòa được. Nhưng sau khi ông vào cửa thì vẫn bị giật mình. Người phụ nữ quần áo xộc xệch, mặt mũi sưng húp trên giường kia hoàn toàn không có cử chỉ cao ngạo ngang ngược khi thường, hiện giờ ả đang uể oải run bần bật co rúm người lại. Khi ả nhìn thấy Trần tiên sinh đi vào thì lần nữa kích động, té lăn xuống giường, nhào tới bên chân ông, vạn phần hoảng sợ nói: “Quan tòa tôi không kiện nữa! Tiền tôi cũng không cần! Xin hãy thả tôi đi!” Lời tác giả: Chúc mọi người 1/6 vui vẻ ~ chúc mọi người năm nào cũng như hôm nay, ngày nào cũng như sáng nay Ngày mai là Tết Đoan Ngọ, buổi tối có chương mới nha ~
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải. Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]