“… Anh.” Lăng Mị cười ngượng ngập, do dự thả hai đứa trẻ xuống.
“Ai là anh cậu?” Giọng Quan Trạc trầm đáng sợ, mắt cũng không nhìn vào Lăng Mị mà nhìn chằm chằm vào Quan Quan cúi đầu im lặng, môi mấp máy vài cái nhưng chẳng thốt nên lời nào.
Quan Tiểu Cẩn giờ mới biết cô đã gây họa, cũng không biết lời cô nói qua cửa rốt cuộc đã nghe được bao nhiêu, tay chân luống cuống. Mà người họ không muốn cho biết chuyện này nhất, chính là Quan Quan.
Chỉ có mình Quan Chước thoạt trông bình tĩnh nhất. Anh ngồi xổm xuống, lúc tầm nhìn ngang với Quan Quan thì thấy một gương mặt dàn dụa không ngoài dự liệu.
Quan Quan lẳng lặng khóc, phát hiện có người đang nhìn thì lập tức cúi đầu thấp hơn, lấy cánh tay quệt mặt làm khuôn mặt càng ướt hơn.
“…Đói bụng sao?” Quan Chước hỏi nó, giọng nói vẫn bình ổn như trước.
“… Vâng.” Lời vừa thốt ra khỏi miệng đậm giọng mũi, còn nấc cụt một cái.
Quan Chước sờ đầu nó, ôm nó lên. “Đói thì về nhà thôi, đừng khóc.”
“Vâng…” Thằng bé gần như úp mặt lên vai chú, không nhìn tới hai người thân còn đứng sững ở kia.
“Cháu chỉ đói bụng… chứ không khóc đâu….” Quan Quan buồn bực nói.
“Ừ, chú biết.”
… ….
Quan Trạc mở to mắt nhìn bóng dáng một lớn một nhỏ mất hút sau khúc quanh chỗ hành lang, lòng vừa bất đắc dĩ vừa buồn bực. Rõ ràng không muốn để Quan Quan biết nhất, rõ ràng hắn đã cố hết sức để sắm vai một người cha đạt tiêu chuẩn, đáng tin…
Vừa xoay đầu lại
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/tu-mot-tin-tim-ban-tram-nam-tro-thanh-vo-nguoi/1401732/chuong-69.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.