“Nếu có thể… tôi thực sự hy vọng trên thế giới chỉ có hai chúng ta, như vậy sẽ không có ai đến lo chúng ta là nam hay nữ. Chúng ta có thể sống bên nhau mãi.” Giọng Mộc Tử Duy càng ngày càng thấp. “Nhưng mà, đây là chuyện không có khả năng…”
Ánh mắt của người xa lạ cậu có thể không để ý, nhưng còn bố mẹ nuôi nấng cậu hơn hai mươi năm thì sao?
Quan Chước yên tĩnh nghe cậu nói xong: “Vậy quyết định của em, có thể nói cho anh biết không?”
Giọng cậu bình tĩnh mà dịu dàng.
Mộc Tử Duy ngẩng đầu lên: “Em quyết định gì anh cũng đồng ý sao?”
Quan Chước nhìn cậu không nói lời nào.
“Nếu như em muốn chia tay anh thì sao?”
Quan Chước vươn tay, nhẹ nhàng phất qua đuôi lông mày và khóe mắt của cậu, ánh mắt cẩn thận phác lên đường nét mặt cậu.
Anh biết nếu Mộc Tử Duy muốn chia tay, anh nên buông tay. Mộc Tử Duy không giống anh, anh không còn bố mẹ chờ đợi, nhưng cậu có.
Người yêu mới sống chung mấy tháng và người thân đã sống hai mươi năm, bên nào nặng bên nào nhẹ?
Anh chưa từng hoài nghi tấm lòng của cậu, nhưng anh cũng biết anh khiến cậu khó xử, đây là điều anh chưa bao giờ mong nó xảy ra. Nhưng mà….
Quan Chước ngập ngừng: “Xin lỗi, chỉ điều đó là không được.”
Có thể là anh quá ích kỷ, anh không thể chịu đựng được việc người trước mắt không còn xuất hiện trong cuộc đời anh nữa.
Mộc Tử Duy nghe xong cúi đầu, Quan Chước cho rằng cậu không vui, nhưng tay
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/tu-mot-tin-tim-ban-tram-nam-tro-thanh-vo-nguoi/1401717/chuong-54.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.