Ngày hôm sau, Quan Tiểu Cẩn tiếp nhận chỉ thị bắt đầu từ ngày mai sẽ chạy bộ buổi sáng với anh.
“Yamete ~” Quan Tiểu Cẩn kêu rên ôm bắp chân Quan Chước. “Anh hai không thể đối xử với em như thế, chân nhỏ chạy sẽ làm mất thăng bằng cơ thể a!” Nhất là với lượng vận động của anh cô.
“Chạy bộ buổi sáng một tuần và quỳ bàn phím một giờ, cho em tự chọn.”
“… Chạy bộ buổi sáng.” Quan Tiểu Cẩn rưng rưng đáp.
Cô đã từng quỳ bàn phím rồi. Có một lần cô và bạn ra ngoài chơi vui quá nên đến nhà bạn ngủ, trên người không mang di động, bố mẹ và hai người anh gấp đến độ tìm người khắp thành phố, chỉ thiếu chút là cho rằng cô bị kẻ thù bắt, đến cửa đòi người. Còn cô, ngày hôm sau, khi trở về nhận được hình phạt là quỳ bàn phím. Qùy là phải quỳ kiểu để hai tay trên đầu gối, đầu gối phải đè lên bàn phím, đè kiểu gì thì đè nhưng không được đè xuống phím chữ, cứ như thế, nhất định phải nhón đầu ngón chân quỳ, tất cả đầu ngón chân phải chịu lực, chưa được 1 phút cô đã phải dừng. Lúc đó, anh hai đứng bên cạnh giám sát toàn bộ hành trình, ánh mắt nghiêm khắc ấy đến giờ cô cũng không dám quên.
Nhưng chạy bộ buổi sáng cũng không ổn a! Chạy bộ a! Chân nhỏ a! Buồn ngủ a! Quan Tiểu Cẩn muốn khóc lắm, ai oán nhìn tiểu ngốc thụ.
Mộc Tử Duy hoàn toàn chẳng biết gì về oán niệm của Quan Tiểu Cẩn cả, chỉ lo gắp thức ăn cho Quan
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/tu-mot-tin-tim-ban-tram-nam-tro-thanh-vo-nguoi/1401709/chuong-46.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.