“Muốn!” Lần đầu tiên giọng Mộc Tử Duy có phần xao động.
Quan Chước ôm cậu, nhẹ nhàng hôn lên mặt cậu, nói: “Sẽ nói hết cho em.”
Mộc Tử Duy vừa nghĩ đến mình lập tức có thể hiểu được quá khứ của Quan Chước là hít thở cũng gấp hơn. Nhưng đợi thật lâu mà Quan Chước cũng không nói gì nữa.
“?” Mộc Tử Duy ngẩng đầu nhìn anh, trong mắt có phần hoang mang.
Quan Chước cau mày, “Anh đang nghĩ phải kể tử đâu.”
“Ừ…” Mộc Tử Duy cũng lâm vào trầm tư. “Kể từ lúc anh sinh ra có được không?”
Tất cả của Quan Chước cậu đều muốn biết.
Quan Chước trầm mặc một lát, “Xin lỗi… Chuyện lúc vừa sinh ra anh không nhớ.”
“… Ừm, nhưng em vẫn nhớ.” Mộc Tử Duy nghiêm túc nghĩ lại.
“Lúc em vừa sinh ra nặng 2,57 kg, dài như thế này này.” Nói rồi cậu khua tay múa chân tả.
“Nhỏ thế.” Quan Chước chẳng dám tin.
Anh không biết trẻ con sinh ra nên dài như thế nào, nặng bao cân. Bởi vì sống ở nước ngoài một thời gian khá lâu nên đến cả trẻ con anh cũng ít thấy.
“Nhưng cũng không tính là em nhớ được, là mẹ em thường kể cho em nghe, nghe nhiều thì nghĩ là mình nhớ thôi.”
“Mẹ em còn nói lúc em mới sinh không khóc, làm họ sợ lắm, phải để hộ sĩ lộn chân em lại, đánh mông em mới khóc đấy.”
Quan Chước nghe rất chăm chú, lúc nghe thấy hộ sĩ đánh mông cậu thì liền ôm người chặt hơn, thần sắc hơi khẩn trương, bàn tay vòng ra phía sau che, hỏi: “Có đau hay không?”
Mộc Tử Duy
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/tu-mot-tin-tim-ban-tram-nam-tro-thanh-vo-nguoi/1401701/chuong-38.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.