Rõ ràng chuyện đã quyết định, một khi xảy ra trước mặt cũng sẽ trở nên không xác định. “Trời mưa rồi.” Mộc Tử Duy nhìn từng vệt nước mưa chảy xuôi xuống cửa sổ. Thời tiết mùa hè tựa như một đứa trẻ, 3 giây trước còn cười toe toét, thoáng cái đã gân cổ khóc. “Trời mưa lớn vậy, chú quay về bên kia kiểu gì?” Tần Cáp vào toilet, lúc đi ra trên mặt đều là nước, khóe mắt đỏ lừ. “Tôi không biết.” Mưa lớn như vậy, cho dù che ô, cũng nhất định sẽ ướt như chuột lột. Hơn nữa…. “Tôi không muốn trở lại.” Hiện trong lòng cậu rất hỗn loạn, hoàn toàn không biết phải đối mặt thế nào với Quan Chước. Tần Cáp nhìn dáng vẻ của cậu cũng thấy rầu, tựa như nhìn thấy chính mình. “Sữa đậu à…” Đang muốn mở miệng an ủi, nhưng phát hiện con mắt Mộc Tử Duy như bị đóng cọc, đóng xuyên qua lớp kính thủy tinh nhìn chằm chằm xuống dưới. “Quan Chước…” Tần Cáp nhìn theo ánh mắt cậu, thấy một người đàn ông đang chống ô đứng phía dưới, qua màn mưa rào không rõ mặt mũi. “Quan Chước, là Quan Chước! Thôi rồi! Mưa lớn như vậy, nhất định sẽ bị ướt hết!” Mộc Tử Duy tựa như đã quên cậu và Quan Chước bây giờ xấu hổ thế nào, vừa nghĩ đến Quan Chước đứng ở trong mưa liền chẳng mang theo cái gì đã chạy ra ngoài. Tần Cáp kéo cũng chẳng kịp. Lúc Mộc Tử Duy chạy xuống dưới đã thở hồng hộc, thấy Quan Chước đứng ở đó, không chút suy nghĩ đã chạy ào vào trong mưa. Mà một giây sau, đã bị Quan Chước đồng thời cũng chạy tới túm vào dưới ô. “Quan, Chước…” Mộc Tử Duy còn chưa thở bình thường được, ngẩng đầu, “Sao, sao anh lại… tới?” “Trời mưa rồi, tới đón cậu.” Quan Chước cau mày nhăn nhó. Hắn không ngờ Mộc Tử Duy lại chạy thẳng vào trong mưa, tuy hắn đã lập tức tiến lên che nhưng tóc và quần áo vẫn bị xối không ít. “Đi thôi.” Màn mưa bị gió thổi rơi xiên xiên hắt vào người, Quan Chước nghiêng tán ô hơn nửa về phía Mộc Tử Duy. Mộc Tử Duy không chú ý chiếc ô che mưa gió trên đầu cậu, cúi đầu, nhìn ống quần Quan Chước bị nước mưa xối ướt đẫm. Không chỉ là ống quần, trên người Quan Chước có rất nhiều chỗ bị ướt. Quan Chước mang Mộc Tử Duy lên xe. Trong xe không có khăn mặt, Quan Chước cởi áo khoác ra muốn phủ thêm cho Mộc Tử Duy, nhưng tay vừa sờ tới mới nhận ra quần áo đã ướt hơn nửa. “Có lạnh không?” Quan Chước hỏi, giọt nước mưa nhỏ giọt theo ngọn tóc từ trán chảy thẳng xuống mà bản thân hắn vẫn hồn nhiên chưa phát hiện ra. Mộc Tử Duy lắc đầu, tiếc nuối nhìn Quan Chước, dời đường nhìn đi. Một cơn mưa rào to bao phủ lên cả thành phố ồn ào náo nhiệt, trong mưa chỉ vang lên tiếng mưa rơi rào rào. Người đi đường và xe cộ qua lại chạy trú mưa không thôi như đang diễn một vở kịch câm. Trong xe ngoài xe như hai thế giới khác biệt, yên tĩnh như thể thời gian đã ngừng lại. “Nếu thời gian có thể dừng lại thật, thế thì tốt biết bao.” Mộc Tử Duy bỗng nhiên nghĩ vậy. Không cần lo lắng bên ngoài nhìn họ thế nào, không cần lo Quan Chước có thích mình hay không, hai người cứ lẳng lặng ngồi bên nhau thế này là đủ rồi. Bỗng nhiên cậu hiểu ra trước đây đọc sách, lúc nói tới tình yêu người ta đều dùng một từ: vĩnh viễn sánh cùng trời đất. Lúc yêu một người sẽ trở nên tham lam vô độ. Một giờ, một ngày, một năm, một đời, cũng không đủ được. Chỉ muốn ở bên người ấy mãi cho đến lúc xa nhất mình có thể nghĩ tới, vĩnh viễn sánh cùng thiên địa. Về đến nhà, tức khắc tắm rửa giội nước nóng, thay quần áo sạch sẽ. Mộc Tử Duy nấu canh gừng, hai người cùng cầm bát uống. “… Được rồi.” Mộc Tử Duy nhớ tới một việc muốn hỏi. “Mùng 7 là ngày gì nhỉ? Hình như tôi đã từng nghe anh nhắc rồi.” “Hôm đó tôi và Tiểu Cẩn phải đi tảo mộ. Sao thế?” “À, không có gì.” Mộc Tử Duy lắc đầu. “Chỉ là anh Tần bảo tôi đi xem mắt cũng vào mùng 7.” Quan Chước thoáng cái sựng đứng, giọng hơi khô khốc: “… Cậu thực sự muốn đi xem mắt?” “Ừ, anh Tần đã nộp tiền rồi.” “Hơn nữa, anh Tần bảo tôi thử một lần, tôi cũng cảm thấy…” “Mộc Tử Duy.” Quan Chước đột nhiên cắt ngang. “Ế? Làm sao vậy?” Quan Chước buông tay xuống, yên lặng nắm thành đấm, lại buông ra. “Không có gì.” “… À.” Mộc Tử Duy tiếp tục nói, “Tôi cũng cảm thấy đã đồng ý được rồi, cũng nên đi thử xem, không thì bên nữ bị lỡ hẹn chắc buồn lắm.” “Hẹn ở chỗ nào?… Ý tôi là, đi xem mắt ấy.” “Ừm, ở ngay tiệm cà phê gần nhà tôi.” “…” Quan Chước im lặng thật lâu, cuối cùng không nói gì nữa, không nghĩ gì nữa, uống sạch bát canh gừng cay xè trước mắt. Thời gian trôi rất mau, thoáng cái đã tới mùng 7. Hai người đều bận nên ra ngoài từ sớm. Quan Chước đưa Mộc Tử Duy tới tiệm cà phê trước, sau đó cũng tới chỗ hẹn với anh cả. “Cái kia… cảm ơn anh đưa tôi tới.” Mộc Tử Duy nói cảm ơn với Quan Chước. Tay Quan Chước bất giác run lên, giọng nói đã khàn khàn: “Cậu thực sự đã quyết định rồi?” Quyết định muốn thử ở bên con gái một lần, quyết định muốn hoàn toàn buông tha hắn. Quan Chước đột nhiên cảm thấy mình rất gian xảo, rõ ràng biết thế nào mới là tốt với Mộc Tử Duy, rồi lại luyến tiếc giao Mộc Tử Duy vào tay người khác. Rõ ràng hắn là người buông tha trước, nhưng vẫn muốn Mộc Tử Duy có thể quay đầu lại nắm tay hắn. “Ừ.” Mộc Tử Duy gật đầu mỉm cười với hắn, trong mắt lấp lánh ánh sáng dịu dàng. “Đã quyết định rồi.” Trái tim bị treo cao như tự dưng mất đi chỗ nương tựa, rơi tòm xuống dưới. “Được rồi, chúc cậu xem mắt thuận lợi.” Chỉ mấy chữ ngắn ngủi, nói xong, càng giống như dùng hết sức lực. Sau đó, hắn thấy Mộc Tử Duy cong khóe miệng cười với hắn, rồi xoay người, bước lên cầu thang, đẩy cửa đi vào. Quan Chước chỉ lẳng lặng nhìn, nhìn bóng lưng của cậu dần biến mất trong tầm nhìn của hắn, cũng quên mất phải bước chân đi. Có phải rồi sẽ có một ngày, Mộc Tử Duy cũng sẽ như bây giờ, dần dần đi xa, cho đến khi chẳng còn là gì trong thế giới của hắn? Có lẽ nói… Mộc Tử Duy đã đi ngày một xa trên con đường cùng hắn rồi. Hắn đưa tay đẩy Mộc Tử Duy vào con đường ấy. Hắn vẫn cứ nghĩ, chỉ cần Mộc Tử Duy hạnh phúc là tốt rồi. Nhưng phần hạnh phúc này lại không liên quan tới hắn…. “Quan Chước, tôi thích anh, thế còn anh?” Lúc ấy, Mộc Tử Duy tràn đầy chờ mong nói với hắn. Sau chính hắn đã đẩy cậu ra xa. Nói như vậy, cho dù bị vứt bỏ cũng là đáng đời, đúng không? Đột nhiên nhớ tới bóng dáng chạy về phía mình trong cơn mưa, viền mắt bắt đầu ươn ướt. Người thiếu niên lòng chỉ nghĩ tới hắn ấy, cuối cùng đã bị hắn hoàn toàn đẩy đến bên người khác. Nhưng loại đau đớn thấu tâm gan thế này lại phải nói như thế nào đây? Lúc đường nhìn mơ hồ, trong hoảng hốt sinh ra ảo giác. Bóng dáng nhỏ bé ấy chạy về phía mình, giống như trận mưa to hôm ấy. “Quan Chước! Quan Chước! Anh làm sao vậy? Khó chịu chỗ nào sao?” Mộc Tử Duy đứng trên bậc thang, sờ mặt Quan Chước, kinh dị nhìn nước mắt hắn sắp tràn mi và nỗi buồn ăm ắp trong con mắt ấy. “Mộc…. Tử… Duy?” Quan Chước bị kéo về hiện thực từ cảm giác ấm áp bên má, nhưng vẫn cứ sợ đây chỉ là ảo giác nên nắm chặt cái tay kia. Mộc Tử Duy đứng trên một bậc thang, hơi ngước mắt nhìn hắn, ánh mắt trong suốt, thản nhiên. Quan Chước giờ mới nhìn đến trước ngực Mộc Tử Duy tất cả đều là giọt cà phê màu nâu, như bị ai hắt vào vậy. “Cậu….” “Bị cô gái kia hắt cho một cốc cà phê.” Mộc Tử Duy chỉ vào vết cà phê nói. “Bởi vì tôi nói với cô ấy là tôi có người thích rồi.” Sau đó cô gái rất giận gào lên với cậu, vì sao còn muốn tới cuộc hẹn? Cậu nói, nếu không đến, sẽ làm tổn thương lòng cô đi, ngay cả mặt cũng chưa gặp đã bị từ chối. Người không tốt là cậu, không nên hại một người khác cũng không vui. Cho nên, cậu cần tới xin lỗi, cũng nên ‘nhận lấy’ cốc cà phê hơi nóng ấy. “Tôi nói tôi đã quyết định rồi, đây là quyết định của tôi.” “Tôi thích anh, tuy rằng có thể anh không thích…” Lời còn chưa nói xong đã bị một đôi tay rắn chắc ôm lấy. Đầu để ở hõm vai Quan Chước, ngực dán ngực, cảm giác được nhịp đập của một trái tim khác. “Quan Chước… đừng như vậy, làm bẩn áo anh đấy.” Cà phê trên người cậu còn chưa khô, nhất định sẽ dính vào người Quan Chước. Mà trong lúc cậu đang cố nhắc Quan Chước buông cậu ra, cậu nghe thấy giọng Quan Chước có phần run rẩy: “Thích.” Thoáng cái, Mộc Tử Duy trở nên vui sướng, không thể nào tin được vào lỗ tai mình. “Quan, Quan… Chước… anh nói là…” “Thích, từ trước tới giờ vẫn thích.” Mộc Tử Duy ngẩng đầu nhìn hắn. “Lời anh nói…. là ý như tôi nghĩ sao?” Quan Chước lẳng lặng nhìn cậu, gật đầu một cái. Mộc Tử Duy kiễng chân, môi nhẹ nhàng tới bên môi Quan Chước, đôi môi rất mềm, duỗi đầu lưỡi ra liếm. “Là ý này sao?” Quan Chước gật đầu, cẩn thận nâng đầu cậu lên, chậm rãi ấn môi xuống. Cánh môi mềm dán vào nhau, cảm giác ấy làm da đầu tê rần. Không biết ai mở miệng trước, cũng không biết ai xâm nhập vào khoang miệng ai trước. Hôn môi, liếm mút, mềm mại quay cuồng, môi lưỡi dây dưa. Ai cũng như không đủ, ai cũng không dừng được. Đợi đến khi Mộc Tử Duy sắp hít thở không không trong nụ hôn mật ngọt này, hai người mới tách nhau ra, khi ấy hơi thở đôi bên đều không đều, thở phì phà phì phò. “… Thế sau này?” Mặt Mộc Tử Duy đỏ bừng, tròng mắt sang sáng.”Bây giờ chúng ta là muốn về nhà sao?” “Ừ, về nhà.” Quan Chước dắt tay cậu, đầu để trên trán cậu. “Về nhà thay quần áo. Sau đó… theo anh đi tảo mộ được không?” — Lời tác giả: Không biết có ai còn nhớ mẹ Quan Chước đã nói thế nào không? ><><><><
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải. Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]