Nghe được lời này của Bạch Khải Hạp, trong đầu Cố Tử Ninh ầm một tiếng. Đột nhiên cậu nghĩ tới lần đó, lần đó cậu bài tiết ra bút lông không thành công, bởi vì bút lông thực sự quá nhỏ, như vậy hôm nay, cái đuôi mèo này… Không biết có được hay không?
Cậu không nói một lời, mím môi bắt đầu co bóp tràng đạo. Quay đầu đi, cậu không muốn nhìn Bạch Khải Hạp nữa, ánh mắt mông lung.
”Ưm… Đuôi mèo nhúc nhích rồi… A…” Cố Tử Ninh nhìn cái đuôi đang từ từ trượt ra, không khỏi nhục nhã xấu hổ vô cùng. Bạch Khải Hạp khóe miệng cũng nâng lên ý cười, mang một loại tà mị khó nói nên lời. Hai tay không an phận tháo nơ ở cổ áo cậu ra, mò vào bên trong lồng ngực đầy mồ hôi kia. Ngón tay tìm đúng điểm sưng cứng liền vặn nó mấy cái.
”Chủ nhân… Em không tập trung được…”
”Tiếp tục đi.”
Hắn nhéo nhéo nơi đó một lúc lâu sau, nó liền sưng cứng, đổi thành màu đỏ thẫm mềm mại, nơi này lúc nào cũng vừa ngọt vừa thơm, luôn khiến hắn có cảm giác nó sắp chảy ra sữa vậy. Đầu lưỡi tà tứ cách một lớp vải mỏng liếm đầu vú đến ướt sũng, sau đó hắn dùng răng nanh nhá nhá cục thịt đáng yêu kia, nhưng hắn chỉ chơi đùa với một bên, bên còn lại thì lạnh lẽo.
”Chủ nhân… Đừng dùng răng… Ưm… Ưm… Bên kia nữa, thật ngứa…”
Sau một hồi cố gắng tống đuôi mèo ra, tiểu huyệt phản chủ lại nuốt vào một khúc khiến cậu khổ ở vô cùng. Bạch Khải Hạp thấy vậy liền đánh lên
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/tu-mong/1306562/chuong-43.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.