”Em, em tự tới?” Cố Tử Ninh ngay lập tức bối rối, tự tới là sao? Cậu có thể tự đùa bỡn đầu vú sưng cứng nhưng làm sao có thể tự cắm tiểu huyệt của mình được? Có chút khó hiểu, lại mông lung mơ hồ. Cái này… Nghĩa là tự an ủi sao?
”Không hiểu? Anh dạy em…” Bạch Khải Hạp vừa nói vừa kéo thẳng tay cậu đi xuống, hắn để cho cậu dùng tay phải cầm vật hồng hồng đang run rẩy kia, một tay khác từ từ tiến về phía sau dò xét. Cố Tử Ninh hiểu được ý đồ của Bạch Khải Hạp liền luống cuống, tay cũng giãy dụa muốn thoát ra.
”Anh, anh muốn làm gì… Em không muốn… Hmmmm… A…”
Bị chính ngón tay của mình cợt nhả, thật xấu hổ…
”Không muốn?” Hắn đứng lên, khóe miệng câu một nụ cười, buông tay cậu ra rồi khoác áo vào.
”Không muốn thì không cần làm, tôi không rảnh theo cậu chơi.”
Tay của cậu ngay lập tức vô lực rơi trên đất, trên người mất đi nhiệt độ quen thuộc thật khiến cậu không biết phải làm sao. Phía trước lẫn phía sau đều không thoải mái, nếu người này, người này không giúp mình làm làm, có lẽ cậu sẽ khó chịu chết mất. Người này… Tại sao lại cứ một mực đối xử đen tối với cậu như vậy, tại sao cứ phải chèn ép cậu như thế…
”Em… Em…” Cố Tử Ninh lúng túng nói không nên lời, sau đó cắn răng dựa theo chỉ dẫn của Bạch Khải Hạp tự tuốt khiến cho vật kia cứng lên. Tay phải theo quy luật xấu hổ lên lên xuống xuống, tự an ủi chính bản thân mình. Tay
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/tu-mong/1306541/chuong-22.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.