Anh, hôm qua thật mất mặt quá.” Cố Tử Ninh ngồi trên ghế sa lông ôm đầu, sau đó bưng mặt hết sức xin lỗi. Ngày hôm qua không chỉ có chơi mà còn có chuyện xảy ra giữa cậu và lớp trưởng, cuối cùng mất mặt ngất xỉu.
Thật ra thì cậu cũng không trách Nghiêm Diệp, Nghiêm Diệp chỉ là quá thích cậu mà thôi. Đối với cậu làm những chuyện như thế, mặc dù cậu rất không muốn. Nhìn Bạch Khải Hạp, Cố Tử Ninh có chút chột dạ, cậu nghĩ chuyện đã qua không có cách nào vãn hồi nữa, hay là thời gian này cứ để cho Nghiêm Diệp suy nghĩ lại thật kĩ đi.
”Ăn quýt đi.” Bạch Khải Hạp vừa nói vừa đưa cho cậu một múi quýt đã bóc sạch, cậu nhận lấy sau đó len lén nhìn anh Hai của mình. Hình như… Anh đang giận.
”Anh… Anh không sao chứ?”
”Không, khăn tay của Nghiêm Diệp anh giặt rồi phơi khô. Em qua đó lấy đi.”
”A?”
”Ngày mai không phải còn đi học à, cầm rồi trả lại cho Nghiêm Diệp.”
”Vâng, được…” Cố Tử Ninh lắp bắp nói, cầm lấy khăn tay, cảm thấy sự bình tĩnh của anh mình có chút không bình thường. Cậu luôn cảm thấy trước ngày bão nổi đều là ngày nắng đẹp trời a.
Nhìn khăn tay trắng trắng thơm thơm trong tay mình, cậu đưa lên mũi khẽ ngửi mấy cái, một mùi hoa nhài nhàn nhạt tỏa ra khiến tâm tình cũng tốt hơn nhiều. Cố Tử Ninh đem khăn tay kia nhét vào trong túi, vui vẻ ăn quýt.
Ngọt quá!
Nhoáng một cái cậu đã ăn hết toàn bộ quýt, trong cổ có chút khô.
”Anh, bên đó
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/tu-mong/1306539/chuong-20.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.