“Vi sư không có thù, nhưng vì các ngươi, vi sư lại rước một thân phiền phức.”
Chu Nhai lườm Khâu Đại Hổ một cái, không vui nói.
Thằng nhóc này đôi khi khiến hắn an ủi, tự hào, nhưng đôi khi lại khiến hắn tức giận.
Thì ra đây là cảm giác khai tông lập phái, không biết năm đó môn chủ đã nuôi dưỡng Trương đường chủ và những người khác như thế nào, lại làm sao để Thanh Tiêu môn phát triển đến giai đoạn thịnh vượng như vậy.
Chu Nhai đột nhiên có chút hối hận, nghi ngờ mình làm như vậy có đúng hay không, có lẽ đối với những đứa trẻ này, bình phàm chưa chắc đã không tốt.
Nhưng khi hắn nghĩ đến trải nghiệm cứu những đứa trẻ này, hắn lại cảm thấy mình không thể nghĩ như vậy.
Trong loạn thế này, không có thực lực, chỉ sống không bằng gà chó.
Dù cả đời trốn trong núi sâu, cũng chưa chắc đã không gặp nguy hiểm.
Khâu Đại Hổ còn muốn hỏi tiếp, đáng tiếc, Chu Nhai không muốn để ý đến hắn, phân phó hắn giúp đỡ khiêng đồ, rồi đuổi hắn đi.
Chu Nhai đã quyết định, nhiều nhất là ở lại hai tháng nữa, hắn phải trở về Thanh Tiêu môn một chuyến, để tránh xảy ra rắc rối.
...
Cuộc đấu pháp giữa Khương Chiếu Hạ và Hứa Ngưng cuối cùng kết thúc với tỷ số hòa, trăm ngàn thủ đoạn của hai người đã khích lệ rất nhiều nhiệt huyết tu luyện của các đệ tử.
Hai người này khiến bọn họ thực sự cảm nhận được thế nào là tu tiên.
Chỉ riêng tư thế bay lượn trên trời của bọn họ, đã tượng
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/tu-mon-phai-vo-lam-den-truong-sinh-tien-mon-c/5034438/chuong-169.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.