Nghe Tiết Kim nói, thiếu niên cười khổ: “Ta nào có giá trị gì, bọn họ đã bồi dưỡng chín vị thần tử, ta là người có thiên tư kém nhất, chỉ là may mắn sống sót mà thôi.”
Tiết Kim không nói thêm, chuyên tâm dưỡng thương.
Thiếu niên thấy hắn không chịu bỏ rơi mình, trong lòng rất cảm động.
“Tiền bối, ngài có thể kể cho ta nghe Thanh Tiêu môn là nơi như thế nào không? Tuy ta từng nghe bọn họ nhắc đến, nhưng bọn họ chỉ nói Thanh Tiêu môn rất mạnh, rất nguy hiểm, cụ thể ra sao thì ta không biết.” Thiếu niên lại mở miệng hỏi.
Hắn dùng hai tay ôm lấy cánh tay, thân thể nghiêng về phía trước, rõ ràng cảm thấy lạnh.
Tiết Kim nhắm mắt lại, khẽ nói: “Thanh Tiêu môn đối với ta mà nói, không chỉ là môn phái, mà còn là nhà. Ta chưa từng thấy môn phái nào có thể đảm bảo tất cả đệ tử được ăn no mặc ấm, bất kể võ công cao thấp, bất kể xuất thân, tất cả mọi người đều có quyền lợi cơ bản bình đẳng, ngay cả người nắm quyền cũng không thể tùy ý ức hiếp đệ tử. Đãi ngộ có cao thấp, nhưng tôn nghiêm thì không.”
“Ngày đó, ta bái nhập Thanh Tiêu môn, chỉ muốn có một bữa cơm ăn, nhưng môn chủ lại nói ta có thiên phú mà người khác không nhìn ra, kiên quyết tiến cử ta cho tam sư đệ của hắn, tức là sư phụ của ta. Ta nhớ lúc đó có một số đệ tử xuất thân thế gia nhìn ta với ánh mắt hâm mộ, cảm giác lúc đó, ta vĩnh viễn không quên.”
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/tu-mon-phai-vo-lam-den-truong-sinh-tien-mon-c/5019387/chuong-159.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.