Cái nóng mùa hè cuối cùng cũng qua đi, thời tiết dần trở lạnh.
Bên rìa Thái Côn sơn lĩnh, Hắc Thạch huyện.
Trong trấn xe cộ tấp nập, hai bên đường đầy ắp những người bán hàng rong, cửa tiệm, vô cùng náo nhiệt, khói bếp lượn lờ.
Bên đường có một quán mì, bếp đặt bên ngoài, dựng một cái lều đơn sơ làm cửa tiệm, dưới tấm bạt che mưa đặt ba cái bàn, trong đó có một cái bàn đang có một lão một thiếu ngồi.
Hai người này đều ăn mặc như người giang hồ, lão giả tóc bạc phơ nhưng thân thể cường tráng, lưng đeo một thanh đại đao, đôi mắt hắn bị một mảnh vải cũ màu sẫm che lại.
Thiếu niên ngồi bên cạnh hắn trông chừng mười lăm, mười sáu tuổi, da ngăm đen, đầu quấn khăn xám, lưng cũng đeo một thanh đao.
Thiếu niên uể oải chống cằm, chờ đợi chủ quán mang mì lên.
“Tiểu Nam, hôm nay vi sư sẽ tìm cho ngươi một quán trọ để ở, vi sư có việc cần đi giải quyết một mình.” Lão giả che mắt mở miệng nói, giọng khàn khàn, lộ vẻ tang thương.
Thiếu niên được gọi là Tiểu Nam tên là Diệp Nam, nghe sư phụ nói vậy, hắn nhíu mày hỏi: “Sư phụ, lão mù như ngươi muốn đi làm gì, đừng có mà không tìm được đường về đấy.”
Lão giả che mắt nghe vậy cũng không tức giận, trả lời: “Chẳng lẽ ngươi quên ngày vi sư thu ngươi làm đồ đệ đã nói gì sao?”
Diệp Nam sắc mặt hơi đổi, trả lời: “Ngài bảo ta chỉ cần luyện võ, không được hỏi chuyện của ngài.”
Hồi tưởng lại chuyện cũ, giọng
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/tu-mon-phai-vo-lam-den-truong-sinh-tien-mon-c/4999236/chuong-149.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.