Lý Thanh Thu không ngờ chuyến báo thù này lại nhặt được bảo vật trời ban, trên đường trốn chạy, hắn đã định sẵn đại kế trăm năm cho Thanh Tiêu môn.
Đó chính là dốc lòng bồi dưỡng Nguyên Lễ!
Tìm mọi cách để thể chất của đệ ấy thức tỉnh, còn phải để đệ ấy muốn học gì thì học, tông sư chi tâm nhất định có thể giúp đệ ấy sáng tạo ra rất nhiều võ học, pháp thuật cho Thanh Tiêu môn.
“Ông trời thật có mắt, làm việc tốt có báo đáp, vừa rồi nếu không mềm lòng, đã bỏ lỡ tiểu tử này rồi, hơn nữa nếu nó mà trưởng thành ở Thất Nhạc minh, chắc chắn sẽ là đại họa khó lường.”
Lý Thanh Thu thầm nghĩ, tâm tình trở nên vui vẻ.
Nguyên Khởi được hắn một tay ôm thì lại nghĩ vị đại ca ca này thật lợi hại, trong lòng còn có đệ đệ, một tay ôm nó, một tay xách kiếm, quá soái khí.
Sau này nó cũng phải trở thành người như vậy!
Thất Nhạc minh nằm trên đỉnh núi, bốn phía đều là vách đá cheo leo, dù khinh công cao đến đâu, cũng không thể bay sang ngọn núi đối diện, chỉ có thể từ cổng núi phía trước mà hắn đến xuống dưới.
Lý Thanh Thu mang theo Nguyên Khởi, Nguyên Lễ đáp xuống một mái hiên, hắn dừng bước, không tiến lên nữa.
Nguyên Khởi quay đầu nhìn lại, khuôn mặt nhỏ nhắn lấm lem rõ ràng lộ ra vẻ hoảng sợ, trong mắt không kìm được sự bất an.
Theo ánh mắt của nó nhìn xuống, cách đó trăm trượng, dọc theo bậc thang, trên những sân diễn võ tụ tập vô số
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/tu-mon-phai-vo-lam-den-truong-sinh-tien-mon-c/4913832/chuong-23.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.