Bóc bỏ lớp giấy gói. Cắt tỉa. Tìm một chiếc bình hoa và rót nước, rồi cắm hoa hồng vào.
“Không cần đâu.” Tôi nói, “Là tôi đã cho anh ấy cơ hội để trốn thoát.”
21.
Nhưng tôi không ngờ, không lâu sau khi Bạch Khê trốn thoát, anh ấy đã gửi một tập tài liệu đến cho tôi.
Vài tờ giấy giám định. Vài bài báo chí. Vài tấm ảnh. Mãi đến lúc này tôi mới biết, hóa ra tôi đã bị bắt cóc.
Hóa ra ba mẹ mà tôi tưởng đã bỏ rơi tôi thì vẫn luôn tìm kiếm tôi. Hóa ra đối tượng đầu tiên tôi nhận lệnh giải quyết chính là họ.
Lúc đó tôi vẫn còn thắc mắc, tại sao những người đó lại liệt hai người bình thường này vào danh sách đối tượng cần giải quyết? Thì ra là như vậy.
Thì ra là như vậy…
Chiếc điện thoại gửi kèm theo reo lên. Tôi bắt máy, là giọng của Bạch Khê.
“Tống Từ Mộ, dừng lại đi.” Anh ấy nói, “Cậu vốn không nên như thế này, tất cả vẫn còn kịp.”
Trong căn nhà trống rỗng chỉ có một mình tôi đối diện với những tài liệu này.
Sự tĩnh lặng c.h.ế.t chóc.
Tôi làm sao có thể không biết, mục đích anh ấy gửi những thứ này cho tôi?
Là để thuyết phục tôi. Để tôi quay đầu là bờ, rời bỏ bóng tối tìm đến ánh sáng.
Nhưng rất lâu sau, tôi chỉ thở dài một hơi, dùng bật lửa đốt cháy tập tài liệu, “Tất cả những thứ này đã không còn ý nghĩa nữa rồi.”
Dưới ánh lửa, tôi cũng ném luôn chiếc điện thoại vào, “Bạch Khê à Bạch Khê, anh đã đến quá muộn
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/tu-mo-thanh-hieu/4796978/chuong-7.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.