Nói xong, nhìn vẻ mặt không thể tin được của Bạch Khê, tôi lại siết chặt eo anh ấy hơn, thong thả đặt một nụ hôn lên khóe môi anh, “Vậy cảnh sát Bạch, tại sao anh cứ nhất thiết phải hỏi cho ra câu trả lời?”
15.
Người ta nói yêu một người sẽ trở thành yếu điểm.
Nhưng kiếp trước, khi tôi phát hiện ra mình thích Bạch Khê, tôi không hề hoảng loạn. Thích thì cứ thích, trói anh ấy lại bên mình là được.
Ngày thứ 208 tôi giả mạo thân phận ở bên cạnh Bạch Khê. Trong một cuộc giao dịch, Bạch Khê theo manh mối lần mò tới.
Tiếng s.ú.n.g vang lên, anh ấy yêu cầu tôi quay lưng lại. Khoảnh khắc nhìn thấy khuôn mặt tôi, Bạch Khê không hề có bất kỳ biểu cảm nào. Ngược lại, dường như đã nằm trong dự liệu.
Cũng phải, một người thông minh đến thế, làm sao có thể không nhìn thấu sự ngụy trang của tôi, bị tôi lừa gạt lâu như vậy? Những ngày qua, anh ấy đã lợi dụng sự tự mãn của tôi, âm thầm dùng tôi để gây ra không ít tổn thất cho Tập đoàn. Bây giờ, lại còn dàn xếp ra cục diện này. Quá thông minh.
Nhưng hiểu rõ tất cả điều đó, tôi chỉ hạ vũ khí xuống, mỉm cười chào anh: “Bạch tiền bối, buổi tối tốt lành.” Rồi dưới nòng súng, tôi thản nhiên từng bước đi về phía anh.
Cuối cùng dừng lại ngay trước mặt anh. Tôi muốn đưa tay vuốt lọn tóc rối đang rủ xuống trán anh ấy, nhưng anh ấy lại né tránh.
Đầu ngón tay trống rỗng, không nắm bắt được gì. Tôi bỗng nhiên bật cười, hỏi
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/tu-mo-thanh-hieu/4796976/chuong-5.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.