Nói thật, Đỗ Duy có chút khó hiểu...
Hắn nhìn Freddy đang quỳ trước mặt, điên cuồng dập đầu, chống tay xuống đất cầu xin, có chút khó hiểu.
WTF?
"Làm ơn, anh Đỗ Duy, cho em ra đi thanh thản đi, cứ giết em đi, em biết anh có khả năng đó."
Giọng của Freddy rất buồn bã, những lời van xin của nó khiến người nghe thương xót.
Đến tột cùng bị giày vò cỡ nào, đã khiến nó thành ra như vậy...
Nhưng Đỗ Duy không có chút cảm xúc nào.
Hắn đến để hỏi Freddy về đồng hồ của Lamer.
Cùng lúc đó, giọng của Ryan phát ra từ chiếc điện thoại mà hắn đang cầm trên tay.
Ryan hét lên: "Chủ nhiệm, đừng nghe tên ngốc này nói. Nó đang cố lừa anh đấy, tên ngốc này vừa nói là sẽ đến gặp ác ma nữ tu. Mặc dù em không biết ác ma nữ tu là gì, nhưng cái tên phát ra từ mỏ thằng Freddy này, chắn chắn chẳng phải hạng đàng hoàng, anh đừng tin vào nó nói nhảm!"
Freddy hét lên: "Ryan, mày đừng có xỏ xiên nữa, tao muốn tìm ác ma nữ tu, chẳng phải do bị mày bức ép hả. Nếu không phải mày cứ đúng giờ lại hành hạ và sỉ nhục tao, tao có thể cầu xin được chết không?"
Nói xong, Freddy tiếp tục quỳ lạy Đỗ Duy.
"Anh Đỗ Duy, trước đây do em không hiểu chuyện. Em không nên làm phiền anh, nếu anh muốn cây đàn piano đó, em nên ngoan ngoãn giao cho anh, nhưng hiện tại mọi chuyện đã trở nên như thế này."
"Em nghĩ em đối với anh chắc đã vô dụng rồi, đúng không?"
"Anh cho em
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/tu-minh-tu-thanh-nguoi-duoi-quy/1745661/chuong-434.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.