Đóng cửa.
Đỗ Duy bước ra khỏi phòng khám tư vấn.
Trên tay của hắn, còn mang theo đồng hồ cổ và Annabelle được phủ trong tấm vải trắng.
Ở bên ngoài phòng khám thấy vậy, Tom tò mò hỏi: "Anh mang theo cái gì vậy?"
Đỗ Duy lạnh nhạt nói: "Anh đoán là thứ gì?"
"Tất nhiên là ác... à, tất nhiên đó là một thứ có giá trị."
Tom có chút bối rối, anh ta ở bên Cha Tony lâu như vậy, cũng biết chút ít về đuổi quỷ, cho nên đang đoán trên tay người bạn tốt đang cầm loại ác linh nào.
Nhưng thứ này rất đáng sợ.
Đỗ Duy nhìn anh ta thật sâu, nói: "Nhà tôi không ở được nữa, nhân tiện phải tìm một chỗ mới, đặt mua một số thứ."
Tom bối rối hỏi: "Anh định chuyển đến nhà bạn gái à?"
Đỗ Duy suy nghĩ một chút rồi nói: "Không, tôi định tìm một nơi hẻo lánh, hoặc là mở phòng khám đuổi quỷ. Cái gì cũng được, nhưng phải có không gian riêng."
Không hay ho gì khi mang đồng hồ cổ và Annabelle tới chỗ Alexis.
Dù sao cô ấy cũng là bạn gái của hắn, nếu làm cô ấy sợ, thì khó lòng giải thích.
Điều quan trọng nhất là, có quá nhiều ác linh trốn bên trong những thứ hắn mang theo.
Không gian riêng tư là điều cần thiết.
Nói xong, Tom chợt nhận ra, bèn giơ ngón tay cái với Đỗ Duy: "Đàn ông đúng là nên có không gian riêng. Tôi từng muốn mua một căn phòng nhỏ ở khu đèn đỏ để có thể sống một mình."
Vừa nói xong bèn biến sắc, anh ta lại hùng hổ nói: "Nhưng tôi đã dẹp
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/tu-minh-tu-thanh-nguoi-duoi-quy/1745656/chuong-429.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.