Ở bên ngoài biệt thự, Đỗ Duy đang đứng dưới mưa, quần áo bị mưa làm ướt nhẹt.
Đầu tóc của hắn hơi rối, khuôn mặt nhợt nhạt do nhiệt độ.
Mà trước mặt hắn, thân thể của ác linh Đỗ Duy dần trở nên mờ mịt.
Một lúc lâu sau.
Đỗ Duy nói trước: "Cái gọi là tử cục, tao đã gặp phải quá nhiều, nhưng lần nào người thắng cũng là tao."
Ác linh Đỗ Duy bình tĩnh nói: "Mày chỉ đang liều mạng mà thôi. Cho dù không có tao mang đến cho mày nguy cơ, mày cũng không thể tiếp tục như thế này. Sớm muộn gì mày cũng sẽ chết trong tay ác linh."
Đỗ Duy gật đầu nói: "Chuyện này tao biết lâu rồi."
Ác linh Đỗ Duy cười: "Lúc tao bị nhốt ở thế giới trong gương, dường như mày khám phá được năng lực mới? Năng lực ác linh hoá, hay là cái gì khác?"
Đỗ Duy cũng nở nụ cười: "Đương nhiên là năng lực."
Kế đó, hắn nói tiếp: "Nhìn xem, mối liên hệ giữa anh và em phụ thuộc vào ký ức giữa chúng ta. Khi ký ức của tao và mày ngày càng khác nhau, thì mày sẽ ngày càng không giống tao."
"Kẻ nôn nóng phải là mày, chứ không phải tao."
"Đỗ Duy chỉ là một cái tên, tao tên là Đỗ Duy, những người khác cũng có thể."
"Tên mang theo ký ức mới là mấu chốt."
"Tao luôn là tao, nhưng mày có thể không phải là mày."
Lời này giống hệt như câu mà ác linh Đỗ Duy đã nói trước đó.
Không có sự khác biệt trong giọng điệu, ngữ điệu và thói quen nói của cả hai.
Một người và một
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/tu-minh-tu-thanh-nguoi-duoi-quy/1745592/chuong-364.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.