"Hôm nay Ryan anh sẽ làm Chủ nhiệm, à… không, là Giám mục."
"Ai ủng hộ, ai phản đối?"
Trong hội trường, Ryan lấy khẩu súng lục chĩa vào đám người quái gở đó.
Bầu không khí bỗng nhiên trở nên rất căng thẳng.
Mọi người đều đứng dậy và nhìn gã bằng ánh mắt lạnh lẽo.
Matthew cũng có chút không hài lòng nói: "Cậu Ryan, làm ơn bỏ súng xuống."
Ông ta quay đầu lại và khiển trách James: "Tốt hơn hết cậu nên cho ta một lời giải thích, tại sao cậu ta lại có súng, lỡ cậu ta tự làm mình bị thương thì sao?"
Đối với Giáo hội Twilight, vị trí của Ryan rất đặc biệt.
Gã là một bệnh nhân tâm thần, nhưng cũng là Hunter có tiềm lực nhất từ trước đến nay, nếu được huấn luyện tốt, gã có thể là thủ đoạn mạnh nhất để chống lại ác linh.
Vì vậy, Giáo hội Twilight sẽ luôn nhân nhượng với Ryan.
Nhưng ai cũng biết Ryan bị bệnh thần kinh, nếu đưa cho gã một khẩu súng lục, lỡ gã ức chế tự bắn mình, đó chẳng phải là mất mát lớn nhất của Twilight sao?
James cũng sững sờ, vội vàng giải thích: "Thưa Ngài, con chưa từng đưa súng cho gã, ngày nào con cũng ở bên cạnh gã, gã không thể nào có súng."
Những người trong Giáo hội Twilight đều là Hunter, mọi người đều rất mạnh mẽ, vượt xa người thường.
Dù sao với họ thì súng ống chả có tích sự gì mấy.
Dù sao đối thủ của bọn họ đều là ác linh, nếu muốn giết người bình thường thì dùng năng lực ác linh hoá sẽ tốt hơn, không để lại bất kỳ dấu
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/tu-minh-tu-thanh-nguoi-duoi-quy/1745572/chuong-344.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.