Phằng...
Nòng của khẩu súng kíp bốc khói, một ác linh mặc đồng phục linh mục không đầu xuất hiện sau lưng Đỗ Duy.
Viên đạn không trúng Freddy.
Chính xác mà nói, Đỗ Duy hoàn toàn không bắn vào nó, mà bắn vào không khí.
Nhưng ngay cả như vậy, Freddy cũng sợ hãi lập tức trốn vào trong sương mù.
Đỗ Duy nhìn cảnh này, không khỏi nói: "Nhìn xem, tuy rằng mày lựa chọn chạy trốn, nhưng khi tao không truy đuổi, mày lại quay lại tấn công tao."
"Điều này là do vị trí hiện giờ của tao là Phố Elm."
Trong sương mù, một giọng nói lạnh lùng và hung dữ vang lên: "Mày chết chắc rồi, tao nhất định sẽ giết mày..."
Đỗ Duy đột nhiên nở nụ cười: "Mày đang uy hiếp tao, chỉ là chứng minh mày đang chột dạ."
Tiếng cười của hắn khiến Freddy, kẻ đang trốn trong bóng tối, run rẩy.
"Rốt cuộc mày muốn làm gì?"
"Tao muốn chuyển nhà cho mày..."
Đỗ Duy nói xong, liền không để ý Freddy nữa, hắn đi về phía những tòa nhà còn sót lại xung quanh.
Thực ra, lúc trước hắn không chắc chắn có Phố Elm hay không.
Rất có thể, là một giấc mơ khác.
Nhưng biểu hiện của Freddy đã khẳng định suy nghĩ của Đỗ Duy.
Chỉ cần có thể giao tiếp, vậy có thể thông qua lời nói khiến đối phương tiết lộ thông tin hắn muốn. Dù đúng hay sai đều không quan trọng, vì cả hai đều tiết lộ bản chất của vấn đề.
Những thứ có thể giao tiếp đơn giản hơn nhiều so với ác linh.
Giống như khi Đỗ Duy đối phó với Hunter, đối phó với ác linh rất
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/tu-minh-tu-thanh-nguoi-duoi-quy/1745566/chuong-338.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.