Sáng sớm hôm sau, tức là ngày 12 tháng 6.
Tại nhà của Alexis.
Đỗ Duy ngồi trên giường một mình, trên tay cầm một chiếc gương, ánh mắt bình tĩnh, sâu thẳm.
Gương mặt của hắn được phản chiếu trong gương.
Đôi mắt có khá nhiều tơ máu, nhưng hắn đang có tinh thần tốt.
"Mình rõ ràng đã ám thị không nằm mơ. Tại sao chuyện này lại xảy ra? Chẳng lẽ mày đã bắt đầu bùng nổ?"
Mày này chỉ lời nguyền.
Nguồn gốc của lời nguyền là The Nun, mà Đỗ Duy thường gọi là nữ tu.
Một khi đã dính thì sẽ vĩnh viễn bị đeo bám, mãi cho đến khi Đỗ Duy qua đời, lời nguyền sẽ không buông tha hắn.
Hắn có thể trở thành một nữ tu khác, hoặc có lẽ là The Nun, hoặc hắn có thể trực tiếp trở thành ác linh.
Nhưng dù sao đi nữa, kết quả không thể chấp nhận được đối với Đỗ Duy.
Thế nên, hắn đang suy nghĩ về một điều bây giờ.
Làm thế nào để giải quyết vấn đề này.
Không biết phải làm sao, Đỗ Duy thầm nghĩ.
"Theo lời của ba vợ tương lai Lawrence, nguồn gốc của lời nguyền rất có thể là một ác ma. Nếu muốn giải quyết nó một lần và mãi mãi, phải biết tên thật của nó, tụng Kinh đuổi nó rời khỏi thế giới."
"Dù là nhẫn hay trâm vàng, đều có mấy ký hiệu, ghép lại với nhau là Valk, nhưng xem ra thiếu cái gì đó."
"Bức tranh sơn dầu lẽ ra phải giam cầm một thứ gì đó, nhưng thứ đó đã biến mất. Mình không thể biết những ký tự phía sau."
"Nếu những ký hiệu này là tên
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/tu-minh-tu-thanh-nguoi-duoi-quy/1745540/chuong-312.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.