"Đỗ Duy, bức tranh sơn dầu Một cánh cửa khác mà con nhắc đến là thế nào vậy?"
Ở đầu bên kia điện thoại, giọng của bà Senna rất nghiêm túc.
Đỗ Duy bình tĩnh nói: "Con từng bị nhiễm lời nguyền, chắc xơ có biết?"
Bà Senna trả lời: "Xơ biết cơ bản tình hình, nhưng không rõ ràng chi tiết cho lắm."
Đỗ Duy nói: "Sau đó, con phát hiện ra rằng lời nguyền của mình bắt nguồn từ một món đồ cổ đặc biệt. Những món đồ cổ này giam giữ môi giới của lời nguyền. Tất nhiên, những thứ này có rất ít. Bức tranh sơn dầu đó tình cờ được cất giữ trong viện bảo tàng ở Sikelin."
"Mùa này ở Sikelin chính xác là thời điểm lý tưởng nhất cho ngành du lịch."
Bà Senna hỏi: "Vậy con nghi ngờ cánh cửa mà Hoddy đang nói đến là bức tranh sơn dầu đó? Tại sao con không nói trước! Và, nguyền rủa... thứ này quá nguy hiểm, đây là lỗi của con, con hiểu không?"
Đỗ Duy lạnh lùng nói: "Con chỉ mới biết chuyện này, hơn nữa bức tranh sơn dầu kia đã đổi chủ rất nhiều lần, nếu có chuyện gì thì đã xảy ra lâu rồi. Hơn nữa, nếu bị là môi giới giam giữ lời nguyền, thì để ở trong viện bảo tàng thì an toàn hơn những nơi khác."
Bà Senna nói không hài lòng: "Nhưng giờ nó đã xảy ra chuyện."
Đỗ Duy bình tĩnh nói: "Chính xác là nó đã xảy ra chuyện trước khi chúng ta biết được sự việc, bởi vì thời điểm Hoddy xuất hiện, là trước khi con gia nhập giáo hội."
"Tất nhiên, điều con có thể chắc chắn là lời nguyền
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/tu-minh-tu-thanh-nguoi-duoi-quy/1745509/chuong-281.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.