Bùm……
Một cước đạp cửa gỗ xuống đất, bụi mù phủ trên mặt đất văng tung tóe khiến ánh sáng trong tầng hầm càng thêm tối.
Slivika trực tiếp buông tay ra, liều mạng chui vào trong lối đi hình người kia. Trong nháy mắt lập tức biến mất ngay, bị bóng tối nuốt chửng ...
Động tác của ông ta nhanh đến mức, khiến người ta không kịp phản ứng.
Đỗ Duy vừa vươn tay muốn bắt lấy ông ta, bèn vơ hụt.
Đỗ Duy và Jon nhìn nhau, và có thể thấy sự bối rối và kinh ngạc trong mắt nhau. Không ai mong đợi sự thay đổi đột ngột như vậy sau khi cánh cửa được gỡ bỏ.
Mọi chuyện bỗng trở nên rắc rối.
"Mr. Đỗ Duy, cậu chờ ở ngoài, tôi đi vào đưa anh ấy về ngay."
Jon nghiến răng, lập tức buông tay đang giữ cửa, chuẩn bị xông vào.
Dù bề ngoài y khá trầm lặng, ít nói, cư xử điềm đạm, lý trí hơn bất kỳ ai khác, nhưng khi người bạn lâu năm Slivika bước vào lối đi kia, cái gọi là lý trí của y bỗng chốc bị hoà tan.
Đỗ Duy thở dài, lạnh lùng nói: "Đưa đèn pin cho tôi. Ông đi vào chỉ làm cho mọi chuyện thêm rắc rối. Chờ bên ngoài còn để tôi vào."
Hắn không cảm thấy sự tồn tại của ác linh trong lối đi, và mọi thứ chắc không quá nguy hiểm.
Ngoài ra, hắn vẫn còn một lá Joker trong tay, thời khắc nguy cấp cùng lắm thì ước nguyện, còn hơn để mọi thứ trở nên tồi tệ hơn.
Jon đỏ mắt, nghiến răng, khó khăn nói: "Cảm ơn ..."
Đỗ Duy lạnh nhạt nói: "Đây là điều
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/tu-minh-tu-thanh-nguoi-duoi-quy/1745462/chuong-234.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.