Bùm...
Lại một tiếng súng khác vang lên.
Đỗ Duy lạnh lùng giẫm lên cái xác rồi bước ra khỏi phòng. Hắn liếc nhìn xung quanh. Trong bóng tối, có rất nhiều bóng người đang đi về phía hắn.
Tổng cộng có 6 kẻ.
"Nếu tao đoán đúng, tất cả chúng mày đều là thứ do ác linh kia bắt chước tao mà làm ra."
"Tạm thời gọi chúng mày là con rối."
"Nhưng tao muốn hỏi, dùng những con rối này để giết tao, có phải mày đang xem thường tao hay không?"
Có một chút thiếu kiên nhẫn trong giọng nói của hắn. Con ác linh này không đích thân ra tay, chỉ dựa vào mấy con rối mà đòi giết mình, quá ấu trĩ.
Mang theo súng bên mình không phải để đề phòng ác linh.
Đỗ Duy lạnh lùng liếc nhìn 6 con rối có vẻ ngoài giống hệt mình, quay đầu bước xuống lầu.
Tình hình hiện tại là, một cảnh tượng khó hiểu đã xảy ra trong khách sạn, mà ác linh lại ẩn mình trong bóng tối. Và bà Mary Shaw cũng rất có thể là con rối.
Tất nhiên, dù muốn dù không, giờ Đỗ Duy cũng không muốn tiếp tục chơi với ác linh.
Để đạt được mục đích của mình, hắn có thể tự đặt mình vào tình thế nguy hiểm, ngay cả khi tự hắn để như vậy.
Nhưng không có nghĩa là hắn thích rơi vào thế bị động.
Dù hắn không biết, tại sao ác linh này lại hành động kỳ lạ như vậy.
Nhưng mục tiêu của Đỗ Duy không bao giờ thay đổi - giải quyết nó và rời đi một cách an toàn.
Tuy nhiên……
Điều khiến Đỗ Duy ngạc nhiên là khi hắn
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/tu-minh-tu-thanh-nguoi-duoi-quy/1745449/chuong-221.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.