Khi bàn tay đặt lên vai của Đỗ Duy, một cảm giác lạnh buốt xuyên thấu dọc theo bờ vai.
Cảm giác khó chịu như nuốt phải cục băng, trong mùa đông vô cùng giá lạnh.
Là ác linh.
Đỗ Duy không khỏi hít thở không thông.
Cảm nhận sự khác lạ đến từ đôi vai.
Ánh mắt lại bình tĩnh kinh người, cũng không bị ác linh phía sau ảnh hưởng.
Hắn quay đầu lại và nói với cánh tay của người phụ nữ trên vai anh: "Mụ nghĩ rằng tao không nhìn thấy mụ sao?"
Cả cánh tay dường như hòa vào bóng tối, thò ra ngoài cửa, nhưng hoàn toàn không thể nhìn thấy.
Có vẻ như ác linh này chỉ có một cánh tay.
Không chần chừ, Đỗ Duy cầm một con dao bén nhọn đâm thẳng vào cánh tay đó.
Phập.
Cánh tay co lại vào phòng như bị điện giật.
Thấy vậy, Đỗ Duy cau mày, khi quay đầu nhìn về phía cuối hành lang, bóng dáng mờ ảo đã dần chìm vào bóng tối.
"Nó thực sự thú vị. Mình ngày càng tò mò về sự kiện ác linh này là cái gì."
Giọng điệu của Đỗ Duy lạnh lùng, tự nhủ: “Đây rất giống một trò đùa của ác linh, nhưng cho tới bây giờ, mình chưa cảm thấy nguy hiểm chết người. Hoặc là nó chưa thật sự tấn công mình, điều này rất không bình thường."
"Tại sao chúng đều xuất hiện ở trước mặt mình, bọn chúng không giống những ác linh khác, không giết mình không bỏ qua."
"Có phải vì mình chưa phát động quy luật giết chóc."
Đỗ Duy không khỏi lắc đầu, cầm một con dao sắc bén bước vào bóng tối trong phòng.
Và
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/tu-minh-tu-thanh-nguoi-duoi-quy/1745447/chuong-219.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.