Trong cơn mưa như trút nước.
Đỗ Duy sững người, cánh tay phải ác linh hoá nắm thật chặt cổ của Thằng hề Pennywise.
Tấm vải trắng dùng để đối phó với ác linh, đã quấn hơn phân nửa cơ thể của nó.
Nó vẫn cười toe toét, phát ra âm thanh bén nhọn.
Và ở phía đối diện, ác linh Đỗ Duy đeo mặt nạ trắng từng bước đi tới.
Ngay cả trong trạng thái Quỷ Nhãn, cũng không cảm nhận được ác ý gì.
Nhưng cái loại áp chế cực hạn đó, cứ mỗi một bước chân nó hạ xuống đều đánh mạnh vào trái tim của Đỗ Duy.
Lũ ác linh vây quanh nó, và tiếp cận Đỗ Duy.
Vào thời điểm này.
Từ Annabelle đến The Nun, Cái Bóng, trung đội ác linh, tất cả đều theo sau ác linh Đỗ Duy.
Nó khủng khiếp quá mức ...
Đỗ Duy thông minh bao nhiêu, thì nó thông minh bấy nhiêu.
Theo điều kiện tiên quyết này, bản chất của nó lại là ác linh.
Không có bất cứ ác linh nào có thể khiến cho Đỗ Duy xuất phát từ bản năng cảnh giác và đề phòng.
Chỉ có mình mới hiểu rõ bản thân mình nhất.
Điều tương tự.
Người bản thân sợ nhất, cũng là chính mình.
"Vậy mày sợ tao không?"
Ác linh Đỗ Duy đột nhiên dừng lại, cười nhẹ, không có vẻ dữ tợn hay gớm ghiếc, mà có chút điềm đạm.
Loại giọng điệu này mang nặng tính ám thị tâm lý, khiến người ta dễ dàng buông lỏng cảnh giác, vô thức suy nghĩ nghe theo lời người khác.
Nó nhìn Đỗ Duy.
Đỗ Duy cũng đang nhìn nó.
Bốn mắt nhìn vào nhau.
Đỗ Duy vô cảm, và
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/tu-minh-tu-thanh-nguoi-duoi-quy/1745430/chuong-202.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.