"Lá bài này, rất tà ác..."
Đỗ Duy nhìn kẻ mặt tuxedo giống hệt mình trong lá bài, con ngươi hơi co lại.
Hoa văn và nền của toàn bộ lá bài giống hệt như bức tranh sơn dầu ở tầng hai, chỉ khác là có thêm một vầng trăng sáng, và người trong tranh trở thành mình.
Cùng lúc đó, một cảm giác ớn lạnh không thể giải thích từ từ xuất hiện trong lòng hắn, làm thế nào cũng lái đi không được.
Nhìn lá bài này một lần nữa, Đỗ Duy cảm giác mình dường như đã có liên hệ với tà linh.
Đột ngột, có tiếng vo ve bên tai anh, trái tim thì nhói đau.
Cảnh tượng trước mặt đột nhiên thay đổi.
Đó là một cảnh tượng chết chóc ...
...
Trong bóng đêm, những dãy nhà cũ kỹ đổ nát san sát nhau, còn hắn đeo mặt nạ, cầm ô đen, trên tay cầm zippo, đi trên con đường vắng vẻ, trong bóng tối mơ hồ có nhiều người đangthì thầm, có vẻ như đang nói về điều gì đó.
Hắn vừa đi vừa nghỉ, dường như muốn tìm đường rời đi, nhưng không tìm được, chỉ có thể gắng gượng chống đỡ.
Đột ngột……
Một gã da trắng trọc đầu bước tới, gã đang mỉm cười, mặc đồ đen, trông giống như một linh mục, nhưng trên ngực gã có một cây thánh giá ngược.
Khi nhìn thấy gã trọc, hắn không chút do dự rút súng lục ra, chưa kịp nổ súng, thân thể đá cứng đờ.
Sau đó, hắn nhìn thấy gã đầu trọc đang bước đến gần, nhẹ nhàng đoạt khẩu súng lục, chĩa họng súng vào trái tim hắn rồi bóp cò.
Trong suốt quá trình này, hắn
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/tu-minh-tu-thanh-nguoi-duoi-quy/1745364/chuong-136.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.